Đảo mắt một cái ,buổi sáng nhanh chóng trôi qua.
Giờ nghỉ trưa, bao gồm cả thời gian ăn cơm, chỉ vỏn vẹn hai mươi phút. Quy định này coi công nhân chẳng khác nào cái máy, hết lượt này đến lượt khác làm việc không ngừng nghỉ.
Không ít công nhân cảm thấy áp lực, dù chỉ còn vài phút cũng không muốn quay lại vị trí làm việc, mà tìm chỗ thoáng khí để thư giãn.
Tạ Tự Bạch cũng là một trong số đó.
Cậu xuống lầu mua một ổ bánh mì, ăn vội vàng hai ba miếng rồi tìm một hành lang vắng vẻ để tránh bị quấy rầy. Sau cánh cửa kim loại chống trộm, không ai biết cậu đang ở bên trong.
Quan trọng nhất là, có một nơi yên tĩnh để bình tĩnh suy nghĩ. Tạ Tự Bạch thật sự không thể chấp nhận nổi cái kiểu "thế giới không có pháp luật" này – một thế giới đảo lộn tam quan, thế giới quan, và những điều cậu được giáo dục suốt chín năm học.
Cậu hoài nghi bản thân có vấn đề về đầu óc. Nhìn màn hình điện thoại đến hoa mắt, suy nghĩ chủ quan vặn vẹo trong lời của Lữ Hướng Tài, nhưng chưa bao giờ hoài nghi về sự tồn tại tất yếu của pháp luật.
Cậu thử tìm kiếm trên mạng: "Khả năng một người liên tục xuất hiện ảo giác trong hai ngày liền là bao nhiêu?"
Câu trả lời tốt nhất: "Khuyến nghị nhập viện."
Tạ Tự Bạch: "......"
Bỗng nhiên, có người đến gần cửa. Nghe tiếng bước chân, là hai người đàn ông trưởng thành. Một giọng thô lỗ vừa mở miệng đã chửi:
"Mẹ nó, cái tên mập chết tiệt đó cũng thật là coi mình ghê gớm quá, hắn nói tăng ca là tăng ca chắc?"
Người còn lại đáp:
"Trong núi không có hổ, khỉ liền làm vua. Bây giờ cả công ty này, hắn là kẻ có quyền nhất."
Người giọng thô lỗ cười khẩy đầy khinh miệt:
"Hắn có quyền cái quái gì? Phi! Chỉ là một tên quản lý quèn mà thôi, hắn nghĩ hắn là ai? Nếu không phải vì Yến Tổng đang ngủ đông......"
Ngủ đông?
Đây là lần đầu tiên Tạ Tự Bạch nghe thấy có người dùng từ này để nói về con người.
Nói đi cũng phải nói lại, cậu biết tổng tài công ty tên là Yến Tước. Khi còn trẻ, anh ta tiếp nhận một công ty nhỏ sắp phá sản từ gia đình, sau đó biến nó thành top 500 doanh nghiệp hàng đầu thế giới. Tự mình lội ngược dòng, trở thành một huyền thoại trong giới kinh doanh.
Nghe nói người này chưa đến 30 tuổi, đẹp trai vô cùng. Các quý bà thượng lưu luôn muốn bắt anh ta làm con rể vàng của nhà mình, chỉ tiếc là không bao giờ gặp được người thật.
Chuyện này không có gì lạ. Tạ Tự Bạch đã thực tập ở công ty này hai tháng, nhưng đến cả diện mạo tổng tài thế nào cũng không rõ.
Cậu vốn nghĩ Yến Tổng bận đi công tác, không có mặt ở đây. Nhưng nghe hai người ngoài kia bàn tán, thì tổng tài dường như vẫn luôn ở tầng cao nhất của tòa nhà này... ngủ đông?
Cách nói này thật kỳ lạ, quả nhiên rất nhiều điểm đáng ngờ.
Nhưng nghĩ đến chuyện ngay cả pháp luật cũng biến mất khỏi thế giới này...
Tạ Tự Bạch không nhịn được mà day huyệt thái dương vì đau đầu.
Có lẽ do hiếm hoi lắm mới được thư giãn, hai người ngoài cửa càng nói càng không kiêng dè.
Họ dường như cuồng nhiệt sùng bái vị tổng tài trong truyền thuyết kia, chỉ thiếu chưa dựng bàn thờ thắp nhang mà thôi.
Dù họ giống như Tạ Tự Bạch, chưa từng tận mắt thấy con người thật của Yến Tổng.
"Cái tên quản lý kia tự tiện thay đổi quy định công ty, chắc chắn không có sự đồng ý của Yến Tổng. Hay là chúng ta đi đánh thức Yến Tổng để ngài ấy xử lý tên đó đi..."
Cùng vào lúc này, hai giọng nói đang bàn luận sôi nổi bỗng nhiên biến đổi, như thể bị ai đó bóp chặt cổ họng, tràn ngập hoảng loạn.
"...Chủ quản?! Ngài... ngài sao lại ở đây? Không phải, chúng tôi chỉ là nói đùa thôi, không thực sự định đi tìm Yến Tổng đâu, ngài nghe chúng tôi giải thích!"
Tạ Tự Bạch đột nhiên bừng tỉnh.
Nhưng ngay giây tiếp theo—
Phụt.
Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một âm thanh trầm đục của móng vuốt sắc bén xuyên qua da thịt. Âm thanh ấy nhẹ nhưng nặng nề, khiến Tạ Tự Bạch không hiểu sao lại có thể nhận ra chính xác đó là gì.
Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, thẳng đến tận não bộ. Mồ hôi lạnh túa ra từ từng lỗ chân lông.
Cậu cứng đờ tại chỗ, hy vọng mình nghe lầm.
Nhưng hiện thực không chiều lòng người.
"Ngô... ngô ——"
Tạ Tự Bạch nhận ra đó là giọng của người đàn ông thô lỗ vừa nãy, nhưng giờ đây, âm thanh bị áp chế đến mức nghẹn lại, không thể hét lên thảm thiết.
Đông! Phanh phanh!...
Hai người đàn ông điên cuồng đá vào tường, tạo ra những tiếng vang dữ dội, nhưng dưới một sức mạnh không thể chống cự, dần dần yếu đi.
Kẽo kẹt... kẽo kẹt...
Như thể có thứ gì đó đang nhai nghiến xương cốt. Những chiếc răng sắc bén cắn nát lớp ngoài, đầu lưỡi nhớp nháp len lỏi vào từng vết nứt, chầm chậm hút lấy tủy bên trong. Từng chút, từng chút một, thong thả nhấm nháp.
"A a a a ——"
Dưới sự tra tấn khủng khiếp ấy, hai người kia vẫn chưa chết!
Chủ quản dường như đã đổ thứ gì đó vào miệng họ, khiến họ không thể kêu cứu lớn tiếng. Ở vị trí của Tạ Tự Bạch, cậu chỉ có thể nghe được những tiếng rên rỉ đứt quãng, đau đớn đến tận cùng.
Tận tai nghe thấy hai người đàn ông trưởng thành bị ăn sống... là cảm giác gì?
Toàn thân cậu lạnh ngắt.
Chỉ dựa vào phản xạ mà giữ vững cơ thể, ép hơi thở xuống mức nhẹ nhất cũng đã tiêu hao toàn bộ sức lực của Tạ Tự Bạch.
Đúng lúc này, khóe mắt cậu thoáng thấy một bóng người xuất hiện ở cửa cầu thang.
Ánh mắt vốn hoảng loạn chợt khựng lại.
Ở hành lang này... còn có người khác?!
Không thể để người đó xuống lầu, nếu làm kinh động đến chủ quản ——
Giữa ranh giới sinh tử, Tạ Tự Bạch dù chân tay bủn rủn nhưng lại bộc phát tốc độ kinh người.
Chỉ thấy cậu nhanh chóng cúi xuống cởi giày, tránh để đế giày nặng nề giẫm lên gạch men tạo ra tiếng động. Chỉ còn lại đôi tất vải, ba bước gộp thành hai, lao đến trước mặt người kia.
Người vừa tới bất ngờ bị Tạ Tự Bạch bịt miệng, lập tức trợn tròn mắt, phản xạ vặn cổ tay của cậu.
"Đơi đã... Tạ Tự Bạch?"
Từ ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Tạ Tự Bạch nhìn ra nghi vấn trong lòng hắn.
Đồng thời, cậu cũng không ngờ người vừa đến lại là Lữ Hướng Tài.
Nhưng chẳng phải trên tầng này là khu vực dành riêng cho quản lý cấp cao của công ty sao?
Lữ Hướng Tài giữ chặt tay Tạ Tự Bạch đang che miệng mình, trong lòng thầm nghĩ:
"Diễn cái gì đấy?"
Cho đến khi hắn cũng dần nghe thấy âm thanh nhai nuốt rợn người, rồi trông thấy máu từ khe cửa chảy ra, lan dần theo những rãnh gạch.
Lữ Hướng Tài: "Má nó!!!"
Nhìn Lữ Hướng Tài trợn tròn mắt, Tạ Tự Bạch đoán chắc hắn đang chửi thề trong lòng.
... Nhưng tại sao hắn không có vẻ gì là hoảng sợ hay bất ngờ?
Không kịp suy nghĩ kỹ, đột nhiên, âm thanh nhai nuốt bên ngoài bất ngờ dừng lại.
Trong không gian tĩnh mịch, tiếng đế giày nặng nề cọ xát trên mặt đất vang lên, giẫm đạp lên vũng máu, tạo thành từng tiếng nhóp nhép ghê rợn.
Bước chân đang tiến về phía bọn họ.
Tạ Tự Bạch thầm rủa một tiếng, túm chặt lấy Lữ Hướng Tài định kéo hắn chạy xuống dưới.
Lữ Hướng Tài phản ứng chậm một nhịp, nhưng sức hắn lại rất lớn, trở tay kéo ngược Tạ Tự Bạch về phía trên.
Một người kéo lên, một người kéo xuống – chỉ chậm trễ vài giây cũng có thể mất mạng.
Tạ Tự Bạch quyết đoán buông tay, mặc cho Lữ Hướng Tài lôi mình chạy thẳng lên lầu.
Hai người lao lên tầng 5, đứng trước cửa chống trộm có cảm ứng.
Lữ Hướng Tài nhanh chóng lấy ra một tấm thẻ đỏ, quẹt qua máy quét.
"Tách!"
Cửa mở.
Vừa lúc hai người họ lao vào trong, "RẦM!", cửa chống trộm tầng ba bị một lực mạnh đá tung.
Một khối "núi thịt nhuốm máu" chen qua cánh cửa.
Cơ thể gã mập lắc lư, từng lớp mỡ xếp chồng rung lên theo từng bước chân.
Những móng vuốt móc theo đoạn ruột rách nát, từng khúc một rơi xuống đất.
Đôi mắt khát máu, tham lam thình lình xuất hiện qua khe cửa chống trộm, lăn tròn như mắt sói trong truyện cổ tích – loại quái vật có thể dọa trẻ con khóc thét.
Hành lang lúc này trống rỗng, không còn bóng người.
Nhưng mà...
Quái vật không ngu.Nó bước vào, cái mũi giật giật, ngửi thấy mùi con người còn vương lại trong không khí. Đột nhiên, nó phát ra một tiếng gào thét chói tai đầy sắc bén!
Nghe thấy tiếng rít gào đó, tim Tạ Tự Bạch như chìm xuống đáy vực.
Giữa ban ngày ban mặt, quái vật không chỉ dám ăn thịt người, mà còn công khai gầm rú—nếu không phải vì nó chẳng hề biết sợ, thì còn có thể là gì khác?
Cậu lập tức liên tưởng đến biến cố xảy ra tối hôm qua, cùng với... sự biến mất của pháp luật.
Dù cả hai chuyện có vẻ không liên quan, nhưng chúng đều có một điểm chung: Chúng đều quỷ dị và vượt xa nhận thức của con người bình thường.
Nếu đây mới là bộ mặt thật của thế giới, vậy thì gia đình cậu liệu có còn được bình an không?...
Tạ Tự Bạch cảm thấy trong lòng như có một đòn nặng giáng xuống. Cậu siết chặt ngón tay, không dám nghĩ tiếp.
Lữ Hướng Tài thấy cậu im lặng, tưởng rằng do cậu đang sợ hãi, bèn an ủi:
"Không sao đâu. Triệu chủ quản không có quyền lên tầng 5, chúng ta rất an toàn."
Tạ Tự Bạch ngẩng đầu, thấy Lữ Hướng Tài nhếch môi cười trấn an:
"Dù sao đi nữa, lần này tôi nợ cậu một lần."
Lữ Hướng Tài chợt nhận ra một chuyện: Tạ Tự Bạch đứng ngay gần lối vào cầu thang. Nếu đối phương thực sự bỏ mặc anh ta, hoặc nhẫn tâm hơn, dùng anh ta làm mồi nhử, thì đã có thể bỏ chạy một mình từ lâu.
Thế nhưng, Tạ Tự Bạch lại liều mạng kéo anh ta chạy xuống dưới, chấp nhận đối diện nguy hiểm.
Nghĩ đến điều đó, Lữ Hướng Tài cảm thấy... khá vui vẻ.
Sau khi xác nhận sự cảm kích của đối phương là thật, Tạ Tự Bạch hỏi thẳng:
"Anh biết gì về Triệu chủ quản không?..."
"Dừng lại."
Lữ Hướng Tài giơ ngón tay lên chặn môi cậu lại, ánh mắt đầy ẩn ý:
"Đừng hỏi. Đó không phải là chuyện cậu nên biết—nếu cậu còn muốn quay về với thế giới bình thường vậy thì đừng tò mò."
Tạ Tự Bạch nhíu mày.
Cậu nhớ đến đánh giá của các đồng nghiệp về Lữ Hướng Tài: bướng bỉnh, nóng nảy, không phục cấp trên. Dù có chí tiến thủ, nhưng vẫn khó tránh khỏi những thói quen xấu của người trẻ tuổi.
Nhưng hôm nay, chỉ cần nhìn biểu cảm trầm lặng và kín kẽ của Lữ Hướng Tài...
Cậu bắt đầu nghi ngờ—phải chăng trước giờ, tất cả những lời đồn ấy chỉ là một màn kịch ngụy trang?
Tạ Tự Bạch cố gắng trấn tĩnh lại.
Nếu Lữ Hướng Tài đã quyết không nói ra sự thật, cậu cũng không hỏi một cách vô ích. Dù trong đầu có đầy rẫy nghi vấn, cậu chỉ bình tĩnh nói:
"Chúng ta không thể quay lại nữa. Chỉ vài phút trước, giờ nghỉ trưa đã kết thúc. Nếu Triệu chủ quản quay lại tầng một mà phát hiện cả hai chúng ta đều không về đúng giờ, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ."
Lữ Hướng Tài cười nhạt, bộ dạng bất cần:
"Yên tâm đi, đã nói là tôi nợ cậu một lần, thì chắc chắn tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của cậu."
Nói xong, anh ta đi thẳng về phía thang máy, vừa bước vừa nói với Tạ Tự Bạch:
"Bên kia có ghế sofa, còn có đồ ăn, nước uống, WiFi. Cậu cứ ngồi đó chờ tôi một lát, sẽ không lâu đâu."
Giọng điệu nhẹ nhàng, cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ ở nhà một mình.
Tạ Tự Bạch nhìn anh ta một cái, rồi gật đầu.
Sau khi Lữ Hướng Tài rời đi, cậu bắt đầu quan sát bố cục tầng 5, rồi im lặng.Ngắm nhìn Sự xa hoa lộng lẫy bày ra trước mắt.
Những chiếc đèn chùm pha lê lung linh phản chiếu ánh chiều tà mềm mại.
Máy chơi game, sàn nhảy, bàn bida... thậm chí còn có cả quầy bar và sân khấu khiêu vũ.
Sàn nhà lộn xộn với những mảnh ly thủy tinh vỡ nát, những vệt rượu màu đỏ, xanh, vàng đổ tràn lan.
Trên sofa, thậm chí còn có quần áo cởi dở đang vứt lộn xộn ...
Cảnh tượng này... thật hỗn độn.