Tuy nói hình thể chênh lệch quá lớn khiến Tạ Tự Bạch không thể ôm đầu Bình An, nhưng cậu vẫn cố gắng vươn tay ra, năm ngón tay luồn vào bộ lông khô ráp, vuốt ve từ má lên trên, xoa bóp nhẹ nhàng nhưng rất thoải mái.
Khác với mèo kêu gừ gừ, khi chó cảm thấy thoải mái, nó sẽ vẫy đuôi điên cuồng.
Phành! Phành!…
Cái đuôi to lớn như sấm sét vụt nhanh, cào nát mặt đất để lại những rãnh ngang dọc đan xen, bụi đất mù mịt, đá vụn bắn tung tóe.
Một bên là cự thú đang rên rỉ làm nũng với thanh niên, một bên là gạch ngói vỡ vụn dưới những cú quất tàn bạo của cái đuôi to, cảnh tượng đó thật sự rất chấn động lòng người.
Tạ Tự Bạch biết Bình An vẫn đang chịu đựng sự dày vò của cơn đói, vuốt ve vài cái rồi vỗ vỗ đầu to, ra hiệu cho chó con cúi đầu ăn cơm.
Màu đỏ trong mắt cự thú không còn đậm đặc như lúc nãy, dường như đã khôi phục chút lý trí.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT