Nhắc đến chuyện trong cung kẻ nâng cao giẫm thấp thì không ít, nhưng loại người như Thu Lộ, một lòng muốn trèo lên trên, lại còn không buồn che giấu, thực khiến người ta xem thường. Ngược lại, Xuân Hoa nhìn không sai, hôm nay không cùng nàng ta chạy theo cầu xin một chỗ tốt. Nếu sau này cuộc sống của Thẩm Lương Nhân thực sự khó khăn, nàng còn có thể phụ giúp một tay.

Nhưng trước mắt, Thu Lộ đã tự mình tìm đến cửa cầu xin, vậy thì nàng ta muốn đi đâu cũng là chuyện của người khác. Chỉ là sau này nàng ta rơi vào tay ai, còn không phải chỉ cần một câu nói của Lý má má sao?

Lý má má vừa mới gật đầu đáp ứng, Thu Lộ đã vui mừng, quay trở về trước mặt Thẩm Khanh giả bộ khóc lóc.

Nàng ta bày ra bộ dáng đầy thiết tha chân tình: "Lý má má lúc nô tỳ mới vào cung đã dìu dắt nô tỳ, hôm nay nghe nói bên người bà ấy thiếu người, liền gọi nô tỳ đến."

Thẩm Khanh suýt nữa bật cười.

Trước đây nàng đã nhìn ra Thu Lộ không an phận, không ngờ rằng nàng ta lại quyết đoán đến vậy. Vừa mới qua một lần thị tẩm không thành, nàng ta đã lập tức tìm đường rời đi.

Cũng tốt, loại người như vậy, giữ lại bên người mới là điều không hay.

Thẩm Khanh bình tĩnh đáp lại: "Ngươi với ta cũng coi như có duyên chủ tớ một đoạn thời gian, nếu ngươi muốn đi, ta lẽ ra nên ban thưởng cho ngươi chút gì đó. Nhưng ngươi cũng biết, ta đây nghèo rớt mồng tơi, thực sự không có thứ gì để cho ngươi. Ngươi cứ đi đi."

Thu Lộ vốn tưởng rằng ít nhất cũng sẽ bị giữ lại vài lời, nào ngờ Thẩm Khanh lại nói thẳng như vậy.

Đi ra khỏi Chiêu Hoa Cung, trong lòng Thu Lộ không những không thấy tính tình của Thẩm Khanh tốt đẹp gì, mà trái lại càng thêm khinh thường. Người như vậy, ở trong cung còn không phải ai cũng có thể giẫm lên một cước hay sao?

Lập tức, nàng ta càng cảm thấy quyết định rời đi là chính xác.


Bên này, Thẩm Khanh không hỏi Xuân Hoa có suy nghĩ gì. Giờ phút này, người ta đã không đi, chính là giữ lại một phần tình nghĩa. Nàng nhớ kỹ phần tình nghĩa này.

Đến buổi tối, khi Hiên Viên Linh xử lý xong chính sự, lại đến lúc lật bài tử.

Người của Kính Sự Phòng đưa danh sách đến, Hiên Viên Linh nhìn lên, đột nhiên hỏi một câu: "Hôm qua nàng đã bị đưa trở về rồi?"

Vương Đức nhất thời chưa kịp phản ứng, vẫn là Triệu Hải lên tiếng nhắc nhở: "Thẩm Lương Nhân là người đầu tiên bị truyền thị tẩm rồi lại bị đưa trả về."

Vương Đức nghe xong, trong lòng có chút bất an.

Vậy mà Hoàng Thượng còn nhớ đến nàng ta?

Trước đó, hắn cũng từng nghĩ, trong cung này dù nữ nhân không tính là nhiều, nhưng ít nhất cũng có mười người. Vậy mà một người còn chưa được thị tẩm lại có thể khiến Hoàng Thượng ghi nhớ. Chẳng lẽ điều đó có nghĩa là nàng ta vẫn còn cơ hội?

Đều là lão luyện trong cung, Triệu Hải vừa lên tiếng nhắc nhở, Vương Đức lập tức hiểu ra. Ngay sau đó, Hiên Viên Linh thản nhiên nói: "Vậy tối nay lại để nàng hầu hạ đi."

Vương Đức lập tức cúi đầu lĩnh chỉ, trong lòng thầm cân nhắc.

Hôm qua truyền chỉ thị tẩm, chỉ là một tiểu thái giám của Kính Sự Phòng đi báo tin. Hôm nay, hắn suy nghĩ một chút, liền triệu Tiểu Xuân Tử đến, dặn dò: "Đi, truyền chỉ cho Thẩm Lương Nhân, nhớ nói thêm vài lời ngọt ngào. Hôm qua nàng bị đưa về, trong lòng chắc chắn cũng có chút sợ hãi. Ngươi khéo léo an ủi đôi câu, nàng nhất định sẽ cảm kích ngươi. Cơ hội này hiếm có, ngươi tận dụng cho tốt."

Tiểu Xuân Tử nghe xong, lập tức cung kính nói: "Đa tạ sư phụ chỉ dạy."

Sau đó, hắn nhanh chóng đi về phía Chiêu Hoa Cung để báo tin.


Bên này, Thẩm Khanh còn đang suy nghĩ, không ngờ rằng ngay lập tức lại có tiếp lần thứ hai.

Cái này, chẳng lẽ là bù đắp lại thể diện mà nàng đã mất hôm qua sao?

Thật muốn như vậy, tên cẩu hoàng đế này... cũng coi như còn chút nhân tính!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play