Trong cung này, tai thính mắt tinh, không thiếu kẻ dòm ngó. Trước đây, thấy nàng dung nhan diễm lệ mà chưa được thị tẩm, vẫn có người lo rằng về sau nàng sẽ được sủng ái, địa vị nâng cao. Lúc ấy, ít nhất ba bữa ăn mỗi ngày của nàng cũng còn coi được.

Nhưng sau chuyện hôm qua, sáng nay đồ ăn sáng của nàng lập tức ít đi hai món điểm tâm.

Thật đúng là hiểu rõ lòng người.

Nhưng mà, trong cung chính là như vậy. Nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý, vốn dĩ cũng không có ý định nổi bật, vậy nên cuộc sống chẳng thể nào quá tốt đẹp. Cứ như vậy đi.

Theo quy củ, sau lần đầu thị tẩm, phi tần phải đến thỉnh an Hoàng Hậu.

Nhưng bộ dạng nàng lúc này, có nên đi hay không?

May mà bên Hoàng Hậu hiển nhiên cũng đã biết tin tức, sai người đưa ban thưởng tới, còn truyền lời rằng không cần đi thỉnh an.

Nếu đổi lại là người khác, đây chính là sự khinh thường. Nhưng đặt vào hoàn cảnh của nàng lúc này, rõ ràng là không muốn để nàng phải mất mặt.

Thẩm Khanh thật sự phải cảm tạ Hoàng Hậu.

Người đưa ban thưởng trở về bẩm báo, Hoàng Hậu nghe xong chỉ lắc đầu, thở dài: "Cũng là do nàng vận khí không tốt, đáng tiếc cho một dung mạo đẹp như vậy."

Cung nữ bên cạnh cười nói: "Hoàng Thượng xưa nay không phải kẻ chuộng sắc đẹp. Nô tỳ thấy Thẩm Lương Nhân tuy xinh đẹp, nhưng nét đẹp kia lại mang chút yêu khí, Hoàng Thượng là người coi trọng phép tắc, tất nhiên không vừa mắt nàng."

Hoàng Hậu cười khẽ, giọng điệu bình thản: "Hoàng Thượng thích hay không thích, đó là chuyện của Hoàng Thượng. Nàng nhập cung, được sủng hay không cũng là do mệnh định."


Bên kia, Thẩm Khanh đang xem xét phần thưởng từ Hoàng Hậu.

Cái này do người ta mang đến, rồi lại khiêng ra chẳng khác nào trò cười. Bình thường, lần đầu thị tẩm phải theo quy củ mà thưởng hai thước vải, thêm chút trang sức. Nhưng nàng thì sao? Chỉ có một đôi vòng tay, không phải vàng, kiểu dáng còn cũ kỹ.

Đây nào phải là ban thưởng? Rõ ràng là chế giễu mà!

Chuyện này nhanh chóng lan truyền trong hậu cung, ngay cả Du Phi cũng bật cười khi nghe tin: "Xem ra không được sủng ái đến mức nào mới có thể bị đối xử như vậy? Đến cả nhìn cũng không muốn nhìn thêm một cái."

Xuân Hoa nhìn phần thưởng, trong mắt đầy lo lắng. Đến khi Thẩm Khanh nghỉ trưa, Thu Lộ đã ngồi không yên.

Nàng ta lặng lẽ kéo Xuân Hoa lại, nhỏ giọng nói: "Hôm qua ta hỏi thăm Lý má má, bà ấy đang thiếu người. Ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Xuân Hoa kinh ngạc: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

Thu Lộ sắc mặt không cam lòng, cắn răng nói: "Đến giờ ngươi vẫn chưa hiểu sao? Thẩm Lương Nhân lần này coi như xong rồi. Hoàng Hậu sai người đưa chút đồ ít ỏi như vậy, chẳng phải đang gõ nàng một gậy sao? Ở trước mặt Hoàng Thượng thì không được sủng, Hoàng Hậu cũng không để mắt đến. Còn có cơ hội xoay người sao? Ngay cả Ngự Thiện Phòng cũng nhìn sắc mặt mà hành sự, sáng nay ngươi đi lấy đồ ăn chẳng lẽ không thấy bọn họ đối xử thế nào à?"

Xuân Hoa đương nhiên thấy, cung nữ thái giám ở Ngự Thiện Phòng đều tinh tường, người của các tiểu chủ khác đến lấy đồ ăn thì được tiếp đãi niềm nở, đến lượt nàng thì chỉ còn nước loãng với mấy món sơ sài. Ngay cả điểm tâm cũng chẳng có.

Trong cung này, kẻ nâng cao giẫm thấp đâu đâu cũng có, kẻ yếu bị chèn ép là lẽ thường.

Xuân Hoa trầm ngâm, rồi lắc đầu: "Lương Nhân đối xử với chúng ta rất hòa nhã. Lý má má dù có thiếu người, e rằng công việc cũng chẳng dễ chịu gì. Ngươi đừng vội đi, ở lại chưa hẳn đã không tốt."

Thu Lộ thở dài, nhưng vẫn kiên quyết: "Ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại, ta thì không. Ta sẽ đến tìm Lý má má, nhờ bà ấy thu xếp để ta hầu hạ một vị tiểu chủ mới nhập cung. Nếu sau này ngươi nghĩ lại, cứ đến tìm ta."

Xuân Hoa nhìn nàng, cuối cùng chỉ im lặng, không nói thêm gì.

Thu Lộ lập tức thu dọn đồ, đi tìm Lý má má.


Lý má má vừa thấy Thu Lộ, trong lòng đã biết nàng ta có ý gì. Ánh mắt bà ta lộ ra chút khinh thường.

Vị này đúng là quyết định thật nhanh, đêm qua mới thị tẩm bị đưa trả về, hôm nay đã vội vàng tìm đường thoát thân.

Thu Lộ quỳ xuống, khẩn cầu được ở lại hầu hạ bên cạnh Lý má má.

Lý má má nhìn nàng, chẳng buồn che giấu sự chán ghét trong mắt.

Lúc trước bà ta thực sự có thiếu người, giờ vẫn thiếu, nhưng loại người như Thu Lộ thì sao có thể trọng dụng?

Lúc đầu, chẳng phải là vì thấy Thẩm Khanh có dung mạo xinh đẹp nên mới xin đến hầu hạ nàng hay sao?

Bây giờ thấy nàng thất sủng, liền lập tức muốn rời đi, còn mở miệng đường hoàng nói là luôn ngưỡng mộ bà ta?

Hạng người như vậy, ai dám giữ bên mình?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play