"Cô không thể cứ thế mà đi được!"

Tenes nhắm chặt mắt, chặn ngang đường đi của Jella.

"Giờ ông đây là đang cản đường ta à?"

Jella hỏi, một bên mày nhướn lên đầy vẻ nghi hoặc.

Cô không hề lớn tiếng, cũng chẳng chất vấn anh ta một cách gay gắt, nhưng vì một lý do nào đó, Tenes cảm thấy đầu gối mình như muốn khuỵu xuống.

Tuy nhiên, may mắn cho lão ta, lão ta có một vũ khí lợi hại để níu kéo Jella lại.

"Trước khi đi, cô phải trả hết nợ chứ?"

"Nợ?"

Jella nhìn Tenes với vẻ mặt như thể vừa nghe thấy một từ ngữ rất lạ.

"Đúng vậy, những khoản nợ đã tích lũy trong suốt ba năm cô ở dưới trướng tổ chức của chúng tôi."

"Ta nợ ông?"

"Đúng vậy, một khoản nợ một triệu vàng..."

"Cái gì?"

Miệng Jella há hốc ra.

Jella Irene. Trời đất ơi, người phụ nữ này đã làm gì vậy?

"Vậy nên, cô không thể tự ý rời đi mà không trả hết nợ..."

"T-ta không nhớ!"

Jella đột ngột nổi cơn tam bành.

"Cái gì?"

"Ta nói là ta không nhớ!"

"Hả?"

"Ta không nhớ mình đã nợ ông bất cứ thứ gì! Vậy nên tất cả khoản nợ đó đều vô hiệu!"

"Không, h-hừm, cô có từng thấy một người phụ nữ đi lừa đảo nào như vậy chưa!"

Tenes tỏ ra vô cùng tức giận và bối rối trước cơn thịnh nộ của cô.

Nhưng Jella cũng cảm thấy mình bị oan ức.

"Một triệu vàng cơ đấy. Ngay cả Jella Shunaibel- Nữ Hoàng, có lẽ còn phải chật vật mới trả được, huống chi là một dược sĩ giả mạo như ta? Hơn nữa, ta còn chẳng phải người vay nợ! Một người dùng tiền, người khác lại phải trả, điều này có hợp lý không?"

Nếu biết trước điều này, cô đã nhét vài viên ngọc quý gắn trên tường cung điện vào túi trước khi chết hay giấu chúng đi đâu đó rồi.

Trong khi Jella đang tức sôi lên như vậy, Tenes, cũng không kém phần kích động, rút ra một mảnh giấy từ túi áo.

"Đây là giấy nợ, cô nghĩ là trò làm ngơ của cô sẽ hiệu quả sao?"

Jella đọc giấy nợ với ánh mắt buồn bã. Đáng tiếc, giấy nợ đó là thật.

Jella Irene, ả đàn bà vô trách nhiệm này, đã vay một khoản tiền khổng lồ rồi bỏ trốn.

"Có lẽ ta nên giết hết các người rồi đi..."

Rắc, rắc.

Jella bẻ khớp tay, nhìn Tenes bằng ánh mắt đầy hiểm ác.

"Dù có trả nợ, thì chắc chắn lão cũng sẽ dùng vào những việc xấu xa thôi. Đúng là lũ cho vay nặng lãi, đang bào mòn cả đất nước..."

"Đ- đợi đã, Jella Irene!"

Tenes vội vàng cố ngăn Jella lại, hoảng hốt trước ánh mắt đầy sát khí của cô.

"Có lời trăn trối gì không? Nói ra đi."

"K- không, không phải thế đâu..."

Lão ta nhận ra một lần nữa khi nhìn thấy ý đồ sát nhân u ám trong mắt Jella.

Khiến cho một người phụ nữ nổi điên như thế này cũng nguy hiểm chẳng kém gì khi khiến Niel Alpenhayer nổi giận!

Người phụ nữ này quả thật quá đáng sợ rồi!

Nếu hắn dám giữ cô lại với cái cớ trả nợ, cô ta sẽ thật sự giết hết tất cả mọi người ở đây rồi bỏ đi mất!

"Ahaha, haha... Nghĩ lại thì, khoản nợ này là giả hết! Hahaha! Ngạc nhiên chưa? Hahaha!"

Tenes nhanh tay xé nát tờ giấy nợ trong tay. Khoản nợ một triệu vàng lập tức thành những mảnh vụn bay lả tả.

"Cái gì? Ngạc nhiên? Ta tưởng nó là thật đấy chứ! Ông đang đùa giỡn với một người bận rộn đấy à?"

Jella trừng mắt nhìn Tenes, tức giận trừng phạt.

‘...Là ngạc nhiên dữ chưa?’

Tenes nuốt nước miếng, cố gắng kìm nén cơn tức giận muốn đáp trả lại.

"Có phải rất buồn cười không? Hahaha! Hahaha! Hahaha..."

Mắt Tenes ươn ướt vì mồ hôi, anh ta cố gắng lờ đi tờ giấy nợ đã bị xé vụn, miệng méo xệch khi cố gắng cười lớn "hahaha".

Nhưng đáng tiếc, Jella lại không đủ tinh tế để nhận ra tình trạng của Tenes.

"Ông chặn đường ta để làm trò hề gì vậy?"

"Không, không phải vậy... Tôi... Tôi đến để đưa thuốc cho cô!"

Tenes nhanh chóng nghĩ ra một câu trả lời.

"Thuốc?"

"Không phải cô đã nài nỉ tôi vài ngày trước mua thuốc cảm cho cô sao?"

"Ta?"

Jella hỏi bằng giọng điệu như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Tại sao ta, một dược sĩ, lại nhờ ông đi mua thuốc cho hả?"

"L-Làm sao mà tôi biết được?"

Thật ra, Tenes biết rõ lý do.

Jella Irene là một dược sĩ kém cỏi, thậm chí còn không thể pha được một liều thuốc cảm đàng hoàng.

Nhưng vì bảo toàn mạng sống, lão đã né tránh câu hỏi thay vì trả lời thật lòng.

"Dù sao thì ta đi đây..."

Vừa lúc Jella định rời đi, cô bất ngờ ngắt lời mình.

"Khụ!"

Cô đột ngột ho ra một ngụm máu.

"Á!"

Tenes hét lên vì ngạc nhiên.

"Cái gì..."

Jella cau mày nhìn vệt máu trên lòng bàn tay.

"Máu..."

"Bác sĩ... Mau gọi bác sĩ ngay!"

Nghĩ rằng nếu có chuyện gì xảy ra với Jella, lão có thể bị Niel giết chết mất, nên Tenes vội vàng gọi bác sĩ.

***

"Là viêm phổi. Có vẻ cô bị cảm lạnh thông thường nhưng đã không được điều trị kịp thời và nó đã chuyển biến thành viêm phổi."

"...!"

Khi tôi ngoan ngoãn nằm trên giường để khám bệnh, mắt tôi mở to ra trước những lời của bác sĩ.

Tôi là một dược sĩ, nhưng tôi thậm chí còn không thể tự chữa một cơn cảm lạnh thông thường mà để nó chuyển biến thành viêm phổi được sao?

"Hơn nữa, tình trạng dinh dưỡng của cô rất kém. Nếu ai đó nói với tôi rằng đây là một xác chết, thì tôi sẽ tin ngay đấy."

"Xác chết? Câu nói đó quá là đả kích đối với một người sống rồi đó..."

Tôi dừng lời giữa chừng khi chợt nhận ra một điều gì đó.

‘Khoan đã, đừng nói với mình là khi mình chiếm lấy cơ thể này…’

Một ý nghĩ khủng khiếp chợt lóe lên trong đầu tôi.

‘Không đời nào, chắc chắn tôi không thể chiếm hữu cơ thể của một dược sĩ đã chết vì không thể pha thuốc cảm được.’

Sao tự dưng lúc này tôi lại nhớ ra lời của Felitz nói về việc Jella Irene thậm chí còn không thể pha được một liều thuốc hạ sốt đơn giản chứ?

Và tại sao những lời của Tenes về việc nài nỉ mua thuốc cảm lại hiện lên trong đầu tôi như vậy?

“...”

Càng nghĩ tôi càng thấy giả thuyết này có vẻ hợp lý.

"Ha, ha, ha..."

Một tiếng cười chua chát thoát ra khỏi môi tôi.

"Thật nực cười."

Tôi trừng mắt nhìn Tenes, tay tôi ấn chặt vào trán đang nhức nhối.

Lão ta giật mình và lập tức quỳ xuống.

"Em xin lỗi, chị đại!"

Nhìn cách lão ta gọi tôi là 'chị đại' và dùng những từ ngữ kính trọng, có vẻ như lão ta biết mình đã sai rồi.

"Ờ, ông nên xin lỗi mới đúng."

Nếu Tenes đã đưa thuốc cảm cho tôi đúng lúc thì Jella Irene đã không bị viêm phổi rồi.

"Em sẽ chăm sóc chị mọi lúc mọi nơi cho đến khi chị khỏi bệnh. Vậy nên đừng giận em nhé..."

"Quên chuyện chăm sóc đi, ta sẽ rời khỏi nơi này."

"Nhưng bác sĩ nói chị phải nghỉ ngơi hai tuần..."

"Làm sao ta có thể khỏe lại ở cái xó xỉnh này?"

...

Tenes im lặng trước câu trả lời của tôi.

Cũng phải thôi, căn phòng tôi đang nằm lúc này thì chẳng thể gọi là nơi ở tốt được.

Sau khi lăn tròn mắt một lúc, Tenes đề nghị với tôi bằng giọng bí mật:

"Em sẽ sắp xếp cho chị ở phòng tốt nhất trong tổ chức ngầm."

"Ta đã nói là ta sẽ đi rồi mà, không phải sao?"

"Nhưng mà chị đại nghèo rớt không xu dính túi mà? Dù có rời khỏi cái xó xỉnh này thì chị cũng chỉ đến một cái xó xỉnh khác thôi, không phải sao?"

"Hừ..."

Những lời nói của Tenes như một mũi dao đâm vào lòng tôi.

Lão ta nói đúng. Vừa nãy khi thu dọn đồ đạc, tôi mới biết rằng Jella Irene chẳng có nổi một đồng xu dính túi!

‘Ban đầu, mình định sẽ rời đi và tìm một nơi ở tạm thời, rồi kiếm sống ở đâu đó, nhưng…’

Tôi không thể mạo hiểm làm tình trạng của mình trở nên tồi tệ hơn bằng cách lang thang khắp nơi trong khi cơ thể đang bị bệnh được. Xét cho cùng, cơ thể mới này rất quý giá.

‘Nhưng mình thực sự ghét nơi này. Có vẻ như Niel Alpenhayer cũng thường xuyên lui tới đây.’

‘Dù anh ta có nhận ra mình hay không thì mình cũng nhận ra anh ta. Rõ ràng là mỗi lần gặp nhau, mình đều sẽ cảm thấy rất khó chịu.’

"Này, Tennis."

"Là Tenes chứ không phải Tennis."

Tôi giơ ba ngón tay về phía anh ta và đưa ra yêu cầu của mình.

"Một phòng suite tại chi nhánh khách sạn Imperial Yetrisha. Chi trả tất cả các chi phí, bao gồm ăn uống và thuốc men trong suốt thời gian ta ở đó. Cung cấp một công việc hợp pháp và ổn định."

"C-Cái gì...?"

"Không phải ông nói sẽ giúp đỡ ta mọi lúc mọi nơi sao?"

"Nhưng mà... Thậm chí phòng rẻ nhất tại chi nhánh khách sạn Imperial Yetrisha cũng tốn hơn 1000 vàng mỗi đêm..."

"Có người vì ông mà suýt nữa chết đấy…."

"Thôi nào, nói rằng mình suýt chết vì thuốc cảm thì có hơi quá đáng rồi..."

Lão ta phản đối bằng giọng điệu hơi ấm ức, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lườm nguýt của tôi, lão ta đã im bặt.

***

"Mái tóc hồng rối bời và đôi mắt vàng ánh lên vẻ cao quý

Một người đàn ông với vẻ ngoài thuần khiết, nổi bật với làn da trắng sứ và hàng mi dài, đang ngồi ngây người trên giường.

Cơ thể săn chắc lộ ra qua chiếc áo choàng đen hở bung đặc biệt thu hút ánh nhìn.

"Thưa Ngài, có thư mời từ Đế chế..."

Vị linh mục vừa đến thăm anh ta, nói xong câu đó liền nhướn mày.

"Người lại uống rượu suốt đêm à?"

Đúng như lời ông ta nói, căn phòng của người đàn ông ngập mùi rượu.

Có hơn một tá chai rượu lăn lóc trên sàn nhà, một số chai đã vỡ tan.

"Thư mời...?"

Yupheon Arne, Giáo hoàng Thánh quốc, quay sang vị linh mục và hỏi bằng giọng có chút khàn.

“Họ nói rằng họ muốn mời Ngài đến lễ kỷ niệm ngày lập quốc sắp tới.”

“À.”

Một tiếng kêu khẽ thoát ra từ môi Yupheon.

“Đã lâu như vậy rồi sao?”

Anh lẩm bẩm, liếc nhìn ra cửa sổ.

Rồi anh cười nhẹ và đứng dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play