Mái tóc bạch kim óng ánh như ánh nắng mặt trời và đôi mắt xanh ngọc.

Những nét đẹp như bước ra từ một kiệt tác thời cổ đại.

Người đàn ông từng được ca ngợi là quý tộc trẻ tuổi của Shunaibel giờ đây còn toát lên vẻ đẹp quyến rũ hơn sau 5 năm.

Tại sao, tại sao anh ta lại ở đây?

Không phải anh ta là hoàng đế sao? Chẳng phải anh ta đã trở thành hoàng đế sau khi tôi chết hay sao? Tại sao một người có địa vị cao quý như vậy lại xuất hiện ở một nơi như thế này?

Anh ta, người vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm, lịch lãm gật đầu.

“Ta quên không giới thiệu.”

Không cần giới thiệu thì tôi cũng biết anh là ai rồi.

“Ta chỉ là một vị khách bình thường đến đây để đưa ra một yêu cầu với người đứng đầu nơi này mà thôi.”

….Không đời nào!

Tôi sững sờ trước lời giới thiệu tự tin đến mức ngay cả một con chó đi qua cũng không tin nổi của anh ta.

Bộ đồ thường ngày của anh ta, một chiếc áo vest tối màu bên ngoài áo sơ mi đen và một chiếc áo khoác đen, thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng…

Cách anh ta tựa lưng vào ghế sofa, đôi chân dài khoanh lại, khóe mắt lạnh lùng hơi cong lên như thể sắp cười, thậm chí cả những ngón tay vô tư gõ nhẹ vào tay vịn ghế sofa - tất cả mọi thứ ở anh ta đều toát lên vẻ thanh lịch và sang trọng.

Hơn hết, chính là khuôn mặt đó!

‘Khuôn mặt hoàn hảo như vậy thì có chỗ nào giống người bình thường không hả!’

Khi tôi nhìn anh ta chằm chằm trong sự ngạc nhiên, anh ta nheo mắt lười biếng và nở một nụ cười.

“Ta đến đây vì có chút việc riêng thôi, không ngờ lại có thể chứng kiến một cảnh tượng thú vị như vậy.”

Tôi vô thức nín thở.

Niel Alpenhayer, vị hôn phu của tôi từ kiếp trước, hiếm khi cười trước mặt tôi như vậy.

Khác xa với ý cười, anh ta luôn nhìn tôi với ánh mắt như thể đang rất tức giận.

Nụ cười nhạt của anh ta khiến anh ta trở thành một người hoàn toàn khác, một người hoàn toàn xa lạ với tôi.

‘Anh ta chỉ cười như vậy trước mặt Yuria thôi. Không, điều đó bây giờ đâu có quan trọng chứ!’

Sau khi bị mê hoặc bởi nụ cười đẹp đó trong chốc lát, tôi đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“...À. Vậy thì…Chúc mừng. Vậy thì, chúc hai người có khoảng thời gian vui vẻ.”

Tôi đáp lại bằng giọng điệu hờn dỗi và cố gắng rời khỏi phòng.

Nếu Niel không đột ngột đứng dậy và nắm lấy tay tôi trong nháy mắt, thì tôi đã thành công tẩu thoát ra ngoài rồi.

“Cô nên chấp nhận yêu cầu đã rồi hẵng rời đi chứ.”

Cái gì vậy!

Tôi giật mình vì Niel đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.

Ngực anh ta quá gần đến nỗi tôi gần như có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta.

Mùi hương thoang thoảng khiến đầu óc tôi quay cuồng.

Tôi cố gắng hết sức để không nhìn chằm chằm vào cơ ngực lộ ra dưới chiếc áo sơ mi kia, rồi tôi ngước lên.

Anh ta cao lớn đến nỗi tôi phải ngửa đầu ra sau khá xa để có thể nhìn được mặt.

Tôi nhớ lại lần anh ta nói sẽ giết tôi, đôi mắt xanh lạnh lùng của anh ấy trở nên vô cùng lạnh lùng.

Nhớ lại sát khí đó khiến tôi rùng mình.

‘Anh ta sẽ không nhận ra mình và giết mình đấy chứ?’

Tim tôi đập thình thịch.

Tôi sợ hãi đến mức tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng tôi vẫn cố nở một nụ cười, giả vờ như không quen biết anh ta.

“Tôi ư? Nhưng tôi vừa mới thôi việc ở đây mà.”

“Nhưng hợp đồng đã được ký kết trước khi cô thôi việc rồi....”

Anh ta nói lắp bắp, vẻ mặt đầy lo lắng khi đưa cho tôi xem một hợp đồng đóng dấu con dấu của thế giới ngầm, nhưng mà tôi có quan tâm đâu?

“Cái đó, ta hy vọng hai người giải quyết được mọi chuyện một cách êm đẹp. Với lại, anh cũng có ký hợp đồng với tôi đúng không?”

“…”

Khi tôi đáp lại một cách thờ ơ, anh ta mím chặt môi và nhìn tôi chằm chằm.

Cảm thấy hơi nặng nề dưới ánh nhìn đó, tôi vội vã bước đi, như thể đang trốn chạy.

***

Niel nhìn chằm chằm vào chỗ cô ấy vừa rời đi một lúc lâu.

Tóc đen như mun, mắt đỏ như máu tươi...…

Rồi anh ta bật cười khẽ.

“Tenes.”

Niel gọi Tenes. Đó là một giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa một áp lực không thể chống lại.

Tenes, người vừa nãy còn đang lăn lộn trên sàn để kìm nén những tiếng rên rỉ, bỗng giật mình dừng lại.

“Vâng, thưa ngài Niel!”

Tenes nhanh chóng đáp lại và đứng nghiêm trước mặt Niel.

“Nói cho ta biết tất cả những gì ngươi biết về nàng ta.”

“Cô ta... à...”

Tenes lẩm bẩm, cảm thấy nơi Jella vừa đánh càng đau nhói hơn.

“Người phụ nữ vừa rời đi ấy.”

Niel hơi nghiêng đầu về phía nơi Jella vừa đi ra.

“Jella Irene. Cô ta là một dược sĩ đã làm việc cho chúng ta 3 năm rồi!”

Tenes trả lời bằng một giọng điệu nghiêm nghị và kể hết mọi thứ mình biết về Jella.

“Khả năng làm thuốc của cô ta tệ hại kinh khủng, đến nỗi ai uống thuốc của cô ta đều bán sống bán chết! Vì vậy, chúng tôi đã đề nghị cô ta thử làm độc dược và tuyển cô ta vào thế giới ngầm. Tất nhiên, cô ta vẫn cứng đầu khẳng định mình là một dược sĩ chứ không phải người pha chế độc dược, nhưng mà…”

“Hừm…”

Mắt Niel sáng lên với vẻ thích thú như lần đầu tiên nhìn thấy Jella. 

"Cảm ơn ngươi, Tenes. Những thông tin này rất hữu ích." 

Niel mỉm cười nhẹ. 

"Hãy chắc chắn rằng nàng ta không chạy trốn được đi đâu cả. Nếu cần thiết, tốt hơn hết là nên gạt bỏ hết sĩ diện của ngươi sang một bên đi." 

"Cái gì?" 

Niel nghiêng người về phía Tenes, người đang nhìn lại với vẻ mặt bối rối. 

Sau đó, anh ta thì thầm vào tai Tenes bằng giọng nói nhẹ nhàng: 

“Ta đang nói là phải giữ nàng ta lại bằng mọi cách, Tenes. Nếu ngươi muốn bảo toàn cái mạng mình.”

“Hự... Hự...”

Nói xong lời đe dọa nhẹ nhàng của mình, Niel đứng dậy và rũ sạch quần áo.

Bên ngoài, một chiếc xe ngựa nhỏ không có bất kỳ dấu hiệu nhận dạng nào đang chờ sẵn.

Đó là chiếc xe ngựa mà anh ta thường sử dụng khi muốn bí mật ra ngoài cung điện.

“Bệ hạ, chuyến công tác lần này của ngài có thuận lợi không ạ?”

Vị hiệp sĩ đứng trước xe ngựa cúi đầu lịch sự.

“Ừm, cũng không tệ.”

Niel, người đã leo lên xe ngựa, ung dung chống cằm và nhìn lại vị hiệp sĩ.

“Không, để ta sửa lại. Chuyến đi này rất thành công.”

Vị hiệp sĩ cũng tỏ ra vui mừng như thể đó là việc của mình vậy, khi nhìn thấy Niel có vẻ hài lòng.

Năm năm sau cái chết của bạo chúa Jella, Niel Alpenhayer đã thanh trừng hoàng tộc Shunaibel và thành lập một đế chế mới.

Anh trở thành hoàng đế đầu tiên của đế chế Alpenhayer mới, được mọi người yêu mến bởi bản tính hiền lành và ấm áp.

Khác hẳn với Jella tàn bạo, người ta nói rằng cô ta rất độc ác, thì vị hoàng đế mới lại hoàn hảo về nhân cách, không bao giờ lớn tiếng hay đối xử bất công với thuộc hạ.

Vị hiệp sĩ có chút lo lắng khi thấy ngài chủ thường xuyên lui tới những nơi u ám như vậy, nhưng anh nghĩ chắc chắn phải có lý do thì hoàng đế mới làm vậy.

Cuối cùng, chiếc xe ngựa cũng khởi hành về hoàng cung.

Niel nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ, đắm chìm trong hồi tưởng.

Anh nhớ lại hồi xưa khi lần đầu gặp vị công chúa trẻ vừa trở về đế chế sau những năm tháng đầu đời ở Thánh quốc…

Một khuôn mặt nhỏ nhắn với những đường nét sắc xảo như búp bê.

Và một ánh mắt thờ ơ, giọng nói hờ hững không hề ăn khớp với vẻ ngoài của nàng.

“Vậy ra anh là con trai cả của Công tước Alpenhayer?”

Mặc dù thấp hơn nàng một cái đầu, nhưng áp lực vô hình tỏa ra từ khung người nhỏ bé của nàng lại mạnh mẽ như chính người cha của anh.

Chàng trai trẻ Niel nuốt nước miếng và đưa bó hoa đã chuẩn bị sẵn ra.

Đó là sự kết hợp giữa hoa hồng tím và hoa mao lương hồng.

“Ta là Niel Alpenhayer, thưa công chúa.”

Tuy nhiên, công chúa chỉ liếc nhìn anh một cái đầy thờ ơ.

Mặt anh đỏ bừng vì bối rối, tay vẫn đưa bó hoa ra, đôi môi xinh xắn của công chúa khẽ hé mở.

“Hoa hồng tím. Trong ngôn ngữ hoa, nó có nghĩa là tình yêu vĩnh cửu?”

(Tiếng cười khẩy)

Với một nụ cười mỉa mai, công chúa vẫy tay ra hiệu cho thị nữ của mình.

Bó hoa mà Niel mang đến bị thị nữ lấy đi mà không hề chạm vào tay công chúa.

Anh thậm chí còn không kịp nói rằng mình đã tạo ra nó bằng cách kết hợp màu tóc và màu mắt của nàng.

Anh cảm thấy hơi cay đắng, và anh đã nghĩ rằng: ‘Công chúa ghét ta’.

Thôi nào, đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị. Điều này không phải là lẽ đương nhiên sao.

Chuyện này xảy ra khi Jella, khi đó vẫn còn là công chúa, mới tám tuổi, và Niel mười tuổi.

“Chúng ta đã đến nơi rồi, thưa bệ hạ.”

Khi chiếc xe ngựa dừng trước hoàng cung, hồi tưởng của Niel kết thúc.

Trong phòng tiếp khách, một vị khách đang chờ gặp anh.

“Lão già nhà Alpenhayer kính chào mặt trời rực rỡ và vĩ đại nhất đế quốc.”

Đó là cha của anh, cựu Công tước Alpenhayer.

“Việc gì khiến cha đến đây mà không báo trước thế?”

“Lão già này đến đây vì lo lắng thôi. Ta nghe nói rằng trong cuộc họp chính trị sáng nay, con đã khẳng định sẽ không nhắc lại chuyện hôn nhân hoàng tộc nữa.”

“...”

Niel cau mày khi nhận ra lý do cha mình đến thăm.

“Bệ hạ đã hai mươi bảy tuổi rồi. Ngài nên sớm lập hoàng hậu và sinh người thừa kế thôi.”

“Con đã nói với cha rồi, rằng người thừa kế không cần thiết.”

Niel đáp lại một cách lạnh lùng, sắc bén như dao cắt.

“Nhưng bệ hạ, xin hãy nghĩ đến tương lai của đế quốc chứ...”

“Cha về đi.”

Anh xua tay đuổi khách với một nụ cười lạnh lùng như thể không còn gì để nói nữa.

“... Ta sẽ đến thăm con sau.”

Niel không đáp lại lời chia tay của cựu công tước về việc sẽ sớm quay lại.

Anh chỉ nhìn xuống đỉnh đầu của cựu công tước, giờ ông đã thấp hơn anh, với một nụ cười mập mờ, vừa có vừa không.

Sau khi cựu công tước rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Niel nhẹ nhàng bước đến đứng bên cửa sổ.

Vị cận thần lén lút nhìn vào khuôn mặt không biểu cảm của anh, cẩn thận đề cập đến vấn đề.

“Bệ hạ, dù sao thì, cựu công tước vẫn lo lắng cho ngài và cho đế chế...”

“Đủ rồi.”

Giọng nói của Niel cắt ngang lời của cận thần.

“Nếu là về người thừa kế, thì bây giờ mọi chuyện đều ổn.”

“Ta đã tìm thấy người để giao lại đế chế của mình.”

“Bệ….hạ?”

Quay sang nhìn người cận thần đang chớp mắt, Niel khẽ cong đôi mắt của mình.

Khi người cận thần ngây ngốc nhìn nụ cười đẹp đẽ đó, thoáng quên mất rằng cả hai cùng giới tính,

Đôi môi của Niel khẽ hé mở.

“Nói chính xác hơn, là người để trao trả lại nó.”

Nụ cười trên môi anh ta càng đậm nét hơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play