Đại Bạch bây giờ thật sự là có chút trọng lượng rồi, ôm lên cảm giác chẳng khác nào bế theo một bao gạo, chắc phải nặng hai ba chục ký ấy chứ.
Nhưng Kiều Kiều ôm nó thì vui vẻ lắm, mãi đến khi từ sau núi xuống mới đặt nó xuống đất.
Đại Bạch không chịu đi, cứ phành phạch vỗ cánh, miệng thì “quạc quạc” réo rắt như đang thúc giục.
Kiều Kiều xoa xoa cái cổ dài của nó: “Đợi chút nha!”
Rồi nhanh như chớp chạy lên lầu, mở cửa phòng, tóm lấy Đại Điền: “Đi thôi đi thôi! Mình đi hóng gió nha!”
Đại Điền mấy hôm nay không bị ăn đòn, tâm trạng phơi phới, trông như béo lên thấy rõ, lông cũng mềm mượt hơn.
Giờ bị Kiều Kiều tóm trong tay, chẳng khác nào cầm một quả cầu vàng óng ánh mềm mại, cũng không giãy giụa chút nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play