Chớp mắt mấy ngày đã trôi qua, ban ngày Tạ Tự Âm như thường lệ đến phủ Anh Quốc Công thăm Lục Trừng Triều. Vết thương trên người Lục Trừng Triều hiện tại đã hồi phục khá tốt, tuy vẫn còn chút sắc mặt tái nhợt như người mang bệnh.
Vì vậy, Tạ Tự Âm vẫn luôn không tránh khỏi bị hắn lợi dụng vẻ yếu ớt mà chiếm chút tiện nghi. Từ lúc ban đầu luống cuống chống cự, đến nay, Tạ Tự Âm dần dần bắt đầu có chút hưởng thụ trong đó.
Giống như lời Lục Trừng Triều từng nói, hắn sẽ bao phủ lên nàng mọi dấu vết, không để chỗ trống cho kẻ khác. Lúc này, khi Tạ Tự Âm hôn môi với hắn, nàng đã hiếm khi còn nghĩ đến Ngật Bộc Thần.
Nàng rất rõ ràng mà nhận thức được người đang thân mật với nàng hiện giờ là Lục Trừng Triều, còn người kia, như cơn gió xuân thoảng qua, đang âm thầm rút khỏi cuộc sống của nàng.
Thế nhưng vào ban đêm, khi người của Diêm đại phu mang thuốc đến, nàng lại không khỏi nghĩ đến người ấy. Nghĩ đến việc giờ này không biết hắn có đang thoi thóp bên bờ cái chết, hơi tàn kéo dài?
“Quận chúa?”
Thanh Vô nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Tạ Tự Âm khi nhìn chén thuốc, không nhịn được lên tiếng gọi. Tạ Tự Âm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có hoa hải đường nở, thấp giọng nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play