Toàn bộ căn nhà rơi vào một mảnh hỗn độn, Tạ Tự Âm đứng trước chiếc giường sập, cách chiếc bàn bát tiên, bốn mắt nhìn nhau với Ngật Bộc Thần. Ánh mắt của hai người chạm nhau trong không khí, tựa như một trận giao phong thầm lặng, giằng co mà lạnh lẽo đến thấu xương. Trên gương mặt thiếu niên vẫn mang theo ý cười, dường như vừa phát hiện ra điều gì thú vị.
Tạ Tự Âm vận một bộ trung y màu trắng, bay nhẹ theo gió, ánh mắt trầm tĩnh, thân thể yếu ớt nhưng kiên cường, giống như một tiên nhân vô tình rơi xuống trần gian, giây tiếp theo sẽ theo gió mà quay về. Thời gian chậm rãi trôi qua trong im lặng, khiến không khí trở nên căng thẳng nặng nề.
Chưởng quầy “ai u” một tiếng phá vỡ sự trầm mặc, ba bước hóa hai vội vàng chạy vào trong phòng, trực tiếp quỳ xuống giữa gian nhà:
“Tiểu nhân không biết quận chúa nương nương giá lâm, tiếp đãi không chu toàn, kính mong quận chúa nương nương rộng lòng bao dung.”
Người nọ vừa lẩm bẩm vừa tự mình bò dậy khỏi mặt đất, ánh mắt đảo một vòng quanh phòng, nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì liên tục kêu lên:
“Cái này, cái này, cái này sao còn có thể ở được nữa, Lục Nhi à, mau mau đổi cho quận chúa nương nương một gian phòng khác!”
Tên tiểu nhị gọi là Lục Nhi ló đầu ra từ sau cánh cửa, vội vàng nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT