Ánh trăng đã nhạt đến mức gần như không thể nhìn thấy, chỉ còn sót lại vài điểm sáng le lói, lúc ẩn lúc hiện. Dưới ánh sáng mờ ảo ấy, vạn vật dường như mất đi những đường nét sắc bén, trở nên mông lung và dịu dàng hơn.
“Đừng đối xử với ta như vậy, Kiều Kiều.”
Tạ Tự Âm thu hồi ánh mắt đang mơ màng trên bầu trời, chuyển sang nhìn Ngật Bộc Thần, người đang nằm tựa vào cổ nàng. Đôi mắt sắc bén của hắn khẽ khép hờ, nơi khóe mắt điểm nốt chu sa đỏ thẫm cũng trở nên tĩnh lặng, ngay cả những đường nét thường ngày mang vẻ sắc sảo cũng phảng phất chút đáng thương và cầu khẩn.
Nàng khẽ động đôi mắt, lặng lẽ nhìn hắn hồi lâu rồi chậm rãi cất tiếng: “Đau không?”
Ngật Bộc Thần ngẩn người, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mở to đầy hoang mang, dường như vẫn đang suy tư về ý nghĩa ẩn sau câu nói ấy.
Rất lâu sau, hắn ngây người nhìn chằm chằm Tạ Tự Âm, rồi khẽ gật đầu: “Đau.”
Khoảnh khắc thốt ra lời đó, trái tim Ngật Bộc Thần như bị treo lơ lửng, tựa như một kẻ tử tù vừa bị kết án lại đột nhiên nắm được tia hy vọng cuối cùng để sống sót. Hắn chờ nàng nói, nàng không hề thích Lục Trừng Triều, người nàng yêu là hắn, chỉ có hắn. Tất cả những lời nàng vừa nói chỉ vì giận hắn, tất cả chỉ vì hắn đã quá đáng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play