Thanh Vô mắt đỏ hoe, quỳ xuống dứt khoát, đáp lời cũng dứt khoát:
“Từ chín năm trước, khoảnh khắc quận chúa cứu nô tỳ, nô tỳ chính là người của quận chúa, cũng chỉ là người của quận chúa.”
Trong phòng nhất thời yên lặng, thếp vàng lư hương hình ly thú vẫn chầm chậm tỏa ra làn khói mỏng, hương đàn trầm lắng, kéo dài từng nhịp thời gian. Tạ Tự Âm rũ mắt nhìn nàng một hồi lâu, tựa như đang suy tư điều gì, cuối cùng xoa nhẹ giữa mày, rốt cuộc lên tiếng:
“Ngươi lại đây.”
Thanh Vô lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đứng dậy bước đến gần. Tạ Tự Âm giơ tay, ghé sát tai nàng, thấp giọng dặn dò điều gì đó. Thanh Vô nghe xong, thần sắc chấn động, sắc mặt dần nghiêm nghị, gật đầu thật mạnh, sau đó thi lễ với nàng rồi lập tức rời đi. Chưa đi được mấy bước, Tạ Tự Âm khẽ nghiêng người gọi lại:
“Chuẩn bị cho ta một bộ y phục nha hoàn trong phủ.”
Thanh Vô ngẩn ra: “Quận chúa muốn ra ngoài?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play