Tạ Tự Âm nghiêng đầu, khẽ “A” một tiếng, ánh mắt ngơ ngác nhìn vào đai lưng của nam nhân trước mặt.
Trên chiếc đai lưng màu đỏ có gắn một chiếc khóa bạc tinh xảo, trang trí đơn giản nhưng thanh lịch, như một cánh bướm bạc nhỏ. Phía dưới khóa còn có ba, bốn sợi xích bạc mảnh, lạnh lẽo mà đẹp mắt. Tạ Tự Âm mặt không cảm xúc, bàn tay bỗng siết chặt, mạnh mẽ giật tung khóa bạc.
Leng keng, leng keng, những sợi xích bạc rơi xuống thành một mớ hỗn độn, khóa đai bị hủy. Đai lưng vừa bị tháo ra, vạt áo ngoài lập tức lỏng lẻo, để lộ ra một khoảng trống.
Tạ Tự Âm chẳng buồn để ý, tiếp tục đưa tay thăm dò vào trong lớp áo, nhưng bên trong là một chiếc trung y màu trắng bằng vải viên lãnh miên, chất liệu mềm mại nhưng bền chắc. Nàng giằng co nửa ngày, dùng đủ mọi cách mà vẫn không thể xé rách nổi dù chỉ một chút.
Nàng phồng má, rốt cuộc cũng từ bỏ ý định xé rách lớp vải đáng ghét này, thay vào đó, đôi tay vòng qua eo nam nhân, lặng lẽ cọ cọ vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Nhưng chút thỏa mãn nhỏ nhoi này chẳng khác nào uống rượu độc để giải khát. Chẳng bao lâu sau, nàng lại cảm thấy càng khó chịu hơn.
Tiếng rên rỉ nhỏ vụn thoát ra từ cổ họng nàng, nghe như một con thú nhỏ đang tìm kiếm thức ăn, vừa đáng thương vừa yếu ớt. Từ khoảnh khắc Tạ Tự Âm tháo hỏng đai lưng của hắn, nam nhân đã dừng mọi động tác. Hắn chỉ ung dung tựa lưng vào ghế, hai tay gối sau đầu, để mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Nhưng sau một hồi lăn lộn, ngoại trừ khiến quần áo hắn càng thêm rối loạn, nhăn nhúm, nàng hoàn toàn không đạt được bất cứ tiến triển nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT