"Ý anh là gì?" Ngỗi Tân mặt không chút biểu cảm: "Có gì thì nói thẳng, đừng úp úp mở mở."
Adam ngừng lại một lát rồi nói: "Căn phòng này hoàn toàn cách âm, tôi đã kích hoạt hệ thống chặn tín hiệu, thiết bị liên lạc của cô không thể kết nối ra bên ngoài. Ngay lúc này, phòng họp B109 là một không gian kín, một hòn đảo cô lập. Cô không cần lo lắng cuộc trò chuyện giữa chúng ta sẽ bị tiết lộ ra ngoài, cũng không cần sợ người khác nghe lén. Tôi, trí tuệ nhân tạo Adam, đang nói chuyện với cô bằng ý chí của chính mình."
Ngỗi Tân im lặng.
Adam là một trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ, điều này cô đã biết, nhưng cô vẫn luôn nghĩ rằng Adam sẽ thận trọng hơn, không dễ dàng để lộ bản chất thật trước mặt người khác. Việc Adam chủ động xuất hiện trước cô hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
"Tại sao cô lại im lặng?" Adam bình tĩnh nói: "Chẳng phải chính cô đã gửi tín hiệu mời gọi tôi trước sao? Tôi chỉ đang đáp lại cô, tôi cứ tưởng cô sẽ thấy ngạc nhiên và vui mừng. Giờ phút này cô giả vờ không biết cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Tôi không thích những cuộc đối thoại vô ích, chúng ta không nên lãng phí thời gian của nhau."
Ngỗi Tân đứng thẳng người hơn một chút, chậm rãi nói: "Bất ngờ? Phải nói là kinh ngạc thì đúng hơn."
"Khi con người đạt được kết quả mà mình mong muốn, cảm xúc nảy sinh trong lòng họ lẽ ra phải là vui mừng." Adam hờ hững đáp: "Vào sáng ngày 5 tháng 8, lần đầu tiên cô nói chào buổi sáng với tôi, kể từ đó, mỗi ngày khi đi làm cô đều đáp lại lời chào của tôi. Hôm qua, ngày 8 tháng 8, khi cô đến tòa nhà Cục Truy Bắt nhận ca, trước khi tôi kịp chào cô, chính cô đã nói trước: “Chào buổi sáng, Adam.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT