Ngỗi Tân không có thời gian để ý đến thông báo của hệ thống trò chơi. Cô điều chỉnh lại tâm trạng hơi dao động của mình rồi bước đến trước lồng kính nơi giam giữ Đường Quan.
Đôi mắt của Đường Quan vô hồn, nhưng nếu quan sát kỹ đôi môi anh ta, có thể thấy nó đang khẽ mấp máy, như thể đang thì thầm điều gì đó.
“Hắn đang nói gì vậy?” Cô hỏi.
Tiến sĩ Long nhìn người đàn ông trong lồng kính bằng ánh mắt thương hại. “Hắn đang lẩm bẩm gọi cha mẹ và em gái hắn. Chỉ cần tỉnh táo lại, hắn sẽ liên tục nhắc đến họ, như thể đang bấu víu vào đó để giữ cho tinh thần không sụp đổ.” Ông ta lau khóe mắt, giả vờ xúc động nói: “Thật cảm động làm sao, đó chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn.”
Ít nhất thì khi tuyệt vọng, anh ta vẫn còn một điểm tựa tinh thần, vẫn có thể gọi tên ba mẹ và em gái. Nhưng nếu đổi lại là cô thì sao? Cô không thể nghĩ ra ai để gọi tên trong tình cảnh đó… Không có cái tên nào để cô gọi cả. Dù cho có, cô cũng sẽ không gọi. Cô sẽ chỉ dựa vào ý chí của chính mình để trụ vững đến giây phút cuối cùng.
“Hắn có phản ứng với các câu hỏi của các người không?” Ngỗi Tân khoanh tay, đầu ngón tay gõ nhẹ lên cánh tay. “Hắn có chịu nói chuyện với các người không?”
“Rất tiếc, ngoài lần đầu tiên tỉnh lại, do bị suy sụp tinh thần nên có nói vài câu với chúng tôi, những lần sau đó hắn đều chìm trong thế giới của riêng mình.” Tiến sĩ Long nói, “Có lẽ tình trạng tinh thần của hắn không cho phép hắn giao tiếp với chúng tôi nữa. Quãng thời gian mà hắn tỉnh táo ngày càng ngắn lại, trong khi quãng thời gian quái vật xuất hiện lại càng lúc càng dài. Cứ khoảng nửa tiếng, quái vật sẽ trỗi dậy một lần.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT