“Hôm nay đã là ngày 12 rồi.” Ngỗi Tân nhìn đồng hồ, kim chỉ 6 giờ 20 phút sáng.
“Đêm ngày 13 là lúc cô và đồng loại trở về quê hương.” Adam dừng lại một chút, “Nhưng lần này, không giống như mọi lần trước.”
“Chúng tôi sẽ không trở về nữa. Tôi đã từ biệt những người cần từ biệt.” Ngỗi Tân nói, “Cả Bồ Câu Trắng cũng vậy. Chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, chỉ còn bước vào đó nữa thôi.”
Từ biệt đối với cô là một việc rất dễ dàng, bởi chẳng có bao nhiêu người để cô có thể đích thân gặp mặt nói lời chia tay.
Hồi tiểu học và trung học, Ngỗi Tân không phải là kiểu người hướng ngoại, nhưng cũng không hoàn toàn cô độc. Những mối quan hệ cần vun đắp, cô vẫn sẽ cố gắng duy trì. Bên cạnh cô có vài bạn học có thể coi là bạn bè, nhưng theo thời gian dần trôi, mọi người chuyển đến những ngôi trường khác nhau, mối quan hệ tự nhiên cũng phai nhạt dần rồi cắt đứt, cuối cùng người còn giữ liên lạc với cô chỉ còn lại Vu Hàn Tuyết.
Lão cha rác rưởi của cô ôm tiền bỏ trốn, mẹ thì biệt vô âm tín, mà trên đời này lại có quá nhiều kẻ thượng đội hạ đạp. Những thân thích có quan hệ huyết thống với Ngỗi Tân phần lớn đều chỉ hám lợi, cô và bọn họ chẳng có chút tình thân nào. Sau khi ông bà nuôi dưỡng cô lần lượt qua đời, Ngỗi Tân càng thêm đơn độc, các mối quan hệ thân thích còn lại cũng hoàn toàn cắt đứt. Mỗi dịp năm mới lễ tết, nhà cửa lại càng thêm vắng vẻ hiu quạnh.
Ngỗi Tân luôn cho rằng, huyết thống chỉ là một mối dây liên kết nhỏ bé không đáng kể, tình cảm thật sự giữa người với người là do ở bên nhau lâu ngày mà thành. Vì thế cô chưa từng khát khao thứ gọi là tình thân huyết thống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT