Ngỗi Tân hoàn hồn trở lại.

Cô nhảy bật dậy khỏi giường, chân trần lao đến cửa sổ giật mạnh tấm rèm ra. Trong khu dân cư cũ kỹ, chỉ duy nhất một chiếc đèn đường chưa bị đứt bóng vẫn kiên trì tỏa sáng, dẫn lối cho những người về muộn.

Dưới ánh đèn mờ ảo là bóng dáng lờ mờ của thùng rác, nền gạch đá lộ đầy vết nứt, camera giám sát trong ngõ nhỏ vẫn lặng lẽ hoạt động. Cả khu dân cư yên tĩnh đến đáng sợ, không một bóng người.

Như thể đây chỉ là một đêm bình thường—người ta vẫn về nhà, lên giường ngủ, rồi khi mặt trời mọc lại thức dậy, ăn sáng và đi làm, tiếp tục một ngày lặp đi lặp lại.

Nhưng Ngỗi Tân biết bảy ngày phiêu lưu vừa qua không phải là giấc mơ mà là thực tế trần trụi đã xảy ra với chính mình.

Cô nín thở, thầm gọi trong lòng: “Hệ thống?”

Ngay lập tức, giao diện trò chơi hiện lên trước mắt.

Tất cả kỹ năng và siêu năng lực mà cô nhận được trong lần xuyên qua đều được hiển thị đầy đủ. Tiến độ điều tra vụ nổ ở cảng bất giác đã tăng lên 25%, mọi thông tin đều rõ ràng rành mạch.

Cô hít vào một hơi lạnh, trái tim bỗng khựng lại.

Cô đã quay về Thế giới Thứ Nhất nhưng vẫn có thể triệu hồi bảng giao diện trò chơi. Dù là trong thế giới game hay trở lại hiện thực, hệ thống này vẫn luôn theo sát cô… Vậy thì, ranh giới giữa game và thực tại liệu có còn rõ ràng nữa không?

Không một tựa game thực tế ảo nào có thể chân thực như Vùng Đất Đỏ Thẫm, cô biết thế giới đó là thật. Nhưng cô phải xem nó như một trò chơi, nghĩ cách vượt qua để đi đến hồi kết. Hệ thống là một dấu mốc giúp cô phân biệt đâu là game, đâu là hiện thực—là thứ giúp cô kiên định niềm tin, không để bản thân lạc lối.

Nhưng giờ đây, hệ thống trò chơi lại tồn tại ngay cả trong thế giới thực!

Mọi người có thể dễ dàng tách biệt game và cuộc sống bởi vì vật phẩm trong game không thể mang ra ngoài, đồ vật trong hiện thực cũng không thể đưa vào game. Chết trong game có thể hồi sinh, nên người ta mới dám thẳng tay giết NPC, làm đủ chuyện mất nhân tính mà không hề cảm thấy tội lỗi. Nhưng thế giới thực thì khác, ai ai cũng là con người thật, không ai có thể hành động như vậy.

“Có lẽ… không kinh khủng như mình nghĩ đâu…” Cô rấm rức.

Ngỗi Tân bước đến bên bàn học lấy ra một con dao rọc giấy từ túi bút. Không chút do dự, cô rạch một nhát lên ngón tay mình.

Máu chảy ra, nhưng vết thương liền lại chỉ trong hai giây!

Lần này cô hoàn toàn từ bỏ hy vọng mong manh cuối cùng.

Dù đã rời khỏi Thế giới Thứ Hai, năng lực tái sinh vẫn còn trên người cô.

Ranh giới giữa game và hiện thực đã bị xé toạc! Năng lực nhận được trong game vẫn có hiệu lực ở thế giới thực. Giữa thực và ảo, giữa game và hiện thực—ranh giới dần trở nên mơ hồ.

Giống như cô đang chơi trò Cyber Online nhưng khi thoát game, hệ thống vẫn đi theo ra ngoài. Thực tại của cô giờ đã biến thành Trái Đất Online, chính thế giới này đã bị “game hóa”.

Thế giới Thứ Nhất và Thế giới Thứ Hai—hai map game!

Đáng sợ hơn, Cyber Online không phải game đơn độc mà là game online. Không chỉ có cô là người chơi. Có bao nhiêu người tham gia Cyber Online thì cũng có bấy nhiêu người chơi đang tồn tại ở Trái Đất Online.

Nếu có người khác cũng nhận được năng lực siêu nhiên trong Thế giới Thứ Hai thì họ cũng sẽ mang theo năng lực đó về Thế giới Thứ Nhất.

Cô mơ hồ dự cảm, sau đêm nay những người chơi đã thức tỉnh siêu năng lực sẽ tạo ra một cơn chấn động lớn đối với trật tự của Thế giới Thứ Nhất.

Cô lùi lại vài bước, ngồi xuống giường, mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một tấm thẻ bạc.

Trên thẻ có dòng chữ vô cùng rõ ràng:

"Kẻ Tước Đoạt · Ngỗi Tân. Số hiệu: 233."

Nó giống như một tấm thẻ căn cước, một ký hiệu nhận diện danh tính. “Kẻ Tước Đoạt” là chức nghiệp, “Ngỗi Tân” là tên thật, số hiệu chính là mã nhận diện. Mọi chuyện bắt đầu trở nên bất thường kể từ khi cô nhận được tấm thẻ bạc này.

Nó giống như một tấm hộ chiếu, cấp cho cô tư cách xuyên qua giữa các thế giới.

Cô đặt thẻ xuống, cầm điện thoại bên gối, nhập mật khẩu mở khóa.

Màn hình sáng lên, hiển thị thời gian: 00:02, ngày 27 tháng 7.

Cô vào game lúc 0 giờ, thoát game cũng vào 0 giờ. Dù đã trải qua bảy ngày trong game, thời gian ở thế giới thực vẫn như đứng yên.

Nhóm chat lớp vẫn có vài bạn thức khuya đang trò chuyện sôi nổi. Tin nhắn liên tục tràn màn hình, cô thoáng lướt qua và thấy bọn họ đang bàn về Vùng Đất Đỏ Thẫm, mong nhà phát hành sớm mở đợt thử nghiệm thứ hai để được chơi thử.

Chơi game sao? Phải nói là liều mạng mới đúng.

Cô cười khổ.

Ngừng lại một lát, cô đăng nhập vào diễn đàn thử nghiệm nội bộ của Vùng Đất Đỏ Thẫm.

Đập vào mắt cô là con số máu me đầy ám ảnh—9630 người sống sót.

Trong một tuần ở Thế giới Thứ Hai, mười ngàn người chơi đã chết hơn ba trăm người.

Ngỗi Tân xuyên qua có được một khởi đầu “bài tẩy”, nhưng lại bị ép vào một vị trí nguy hiểm như đi trên dây. Trái lại, Sài Kiếm cũng có khởi đầu “bài tẩy”, nhưng nếu hắn chịu ngoan ngoãn ở lại bệnh viện tâm thần thì đã được an toàn. Một người chơi khác, Tập Lương, lại có khởi đầu như một người bình thường—dù nghèo, xui xẻo, còn bị xe tông nhưng ít ra cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Cô tin rằng số người chết ngay từ đầu trò chơi không nhiều, nhưng dù vậy vẫn có hơn ba trăm người bỏ mạng. Mỗi con số đều đại diện cho một tính mạng.

Cô tiếp tục kéo xuống, rồi đột nhiên cứng đờ, đồng tử co rút, tim lại đập mạnh như lúc vừa quay về Thế giới Thứ Nhất.

Có ba bài đăng được đánh dấu bằng nhãn “Chính thức” đã được ghim màu đỏ lên đầu, tiêu đề của cả ba bài đều rất đơn giản.

Bài thứ nhất: Công bố danh sách người chơi tử vong.

Bài thứ hai: Giải thích về nghề nghiệp của người chơi.

Bài thứ ba: Giới thiệu quy tắc cơ bản.

Ngỗi Tân không kịp xem các bài đăng khác do người chơi đăng tải, cô lập tức nhấp vào bài đăng đầu tiên.

Bài đăng mở đầu bằng một danh sách dài đến mức không thể kéo xuống hết, trong danh sách không công bố tên thật của người chơi, chỉ hiển thị số hiệu người chơi và thời gian tử vong.

Giống như một bảng cáo phó, nhưng lại mang đến một cảm giác quái dị khó nói thành lời.

“Người Thi Hành số 1 tử vong vào ngày 27 tháng 7.”

“Người Thi Hành số 16 tử vong vào ngày 27 tháng 7.”

“Người Thi Hành số 536…”

Ngỗi Tân lướt nhanh qua danh sách và phát hiện rằng số người chết trong hai ngày đầu tiên sau khi xuyên vào trò chơi là nhiều nhất. Về sau, số người tử vong giảm dần, có lẽ vì người chơi đã bắt đầu thích nghi với thế giới này, hiểu được quy tắc của Thế giới Thứ Hai và bắt đầu ẩn mình, thế nên số người chết cũng ít đi.

Khi kéo đến giữa danh sách, một dòng chữ nổi bật lên giữa chuỗi tên người tử vong. Do số lượng chữ của dòng này dài hơn hẳn các dòng khác nên nó trông vô cùng bắt mắt.

Dòng chữ đó là: “Người Thi Hành số 1368 bị Kẻ Tước Đoạt số 233 giết vào ngày 29 tháng 7.”

Mắt Ngỗi Tân trợn tròn vì kinh ngạc.

Kẻ Tước Đoạt số 233 chính là cô!

Bên phía công ty trò chơi lại trực tiếp công khai chuyện cô giết Sài Kiếm!

Ngỗi Tân cảm thấy chóng mặt.

Sau khi thoát khỏi bài đăng, cô nhìn vào trang chủ diễn đàn và đếm sơ qua—hóa ra có đến hàng chục bài viết với nhiều ngôn ngữ khác nhau đều có chứa con số “233” trong tiêu đề.

Tiêu đề của những bài đăng này phần lớn kết thúc bằng dấu chấm hỏi hoặc dấu chấm than, thậm chí có một số bài còn chèn nguyên một hàng dấu chấm than và chấm hỏi ở cuối.

Sau khi làm mới trang, những bài đăng có chứa số “233” vẫn không ngừng xuất hiện.

Ngỗi Tân có thể đọc được các bài viết bằng tiếng Trung, và điều khiến cô ngạc nhiên là những bài viết bằng tiếng Trung đang trôi nổi trên trang chủ đều liên quan đến cô!

“Kẻ Tước Đoạt số 233 là ai??”

“Tại sao Kẻ Tước Đoạt số 233 lại giết đồng đội của mình?!”

“Kẻ Tước Đoạt số 233 bị điên à? Tính cách phản xã hội bẩm sinh? Có nhầm không vậy, hắn đã giết người đó! Đây không phải trò chơi, chúng ta đã đến một thế giới thực sự, và thế giới đó toàn là người sống! Người sống!”

“Mẹ kiếp, mấy ngày qua tôi vất vả kiếm tiền trong Thế giới Thứ Hai, cẩn thận từng li từng tí không dám vượt qua ranh giới, vậy mà Kẻ Tước Đoạt số 233 thì quá trâu bò, vừa vào game đã dám giết người, lại còn giết đồng hương của mình nữa.”

Ngỗi Tân ôm trán, đứng dậy đi vòng quanh phòng mấy lần để bình tĩnh lại.

Không thể hoảng loạn, hoảng loạn cũng vô ích.

Ba bài đăng do công ty trò chơi đăng lên vẫn còn hai cái chưa đọc... Cô nhất định phải đọc hết các bài đăng chính thức trước, vì những bài này thường chứa đựng lượng thông tin lớn nhất.

Ngỗi Tân bước vào bếp, rót một cốc nước lạnh uống ừng ực để ổn định suy nghĩ, sau đó cô nhấp vào bài đăng thứ hai—Giải thích về nghề nghiệp của người chơi.

Bài đăng mở đầu bằng dòng chữ:

“Trò chơi này có tổng cộng hai loại nghề nghiệp lớn.”

“Kẻ Tước Đoạt: Một nghề nghiệp dựa vào săn lùng những người có năng lực đặc biệt để tước đoạt siêu năng lực của họ nhằm gia tăng sức mạnh cho bản thân.”

“Kẻ Tước Đoạt không thể tự mình thức tỉnh siêu năng lực, cũng không thể tăng cường sức mạnh bằng cách sử dụng thuốc có chứa năng lượng đặc biệt. Con đường nâng cao sức mạnh của Kẻ Tước Đoạt chỉ có thể là cướp đoạt, cướp đoạt từ tất cả những người khác ngoài bản thân mình. Siêu năng lực mà Kẻ Tước Đoạt lấy được từ người khác không thể thăng cấp, muốn tiếp tục nâng cao năng lực đã cướp được thì chỉ có cách săn lùng những người có cùng loại năng lực, từ đó đạt được sự thăng cấp hoặc tiến hóa của năng lực.” ( app TYT - tytnovel )

“Người Thi Hành: Một nghề nghiệp có thể đi khắp thế gian bằng thân xác con người để đạt được sức mạnh sánh ngang thần thánh.”

“Người Thi Hành có thể tự thức tỉnh siêu năng lực, cũng có thể tăng cường sức mạnh bằng cách sử dụng thuốc có chứa năng lượng đặc biệt. So với Kẻ Tước Đoạt, con đường siêu phàm của Người Thi Hành không quá chông gai, nhưng sự thăng tiến của năng lực đòi hỏi thiên phú và cơ duyên. Một số người có thể dành cả đời mà chỉ dừng lại ở cấp thấp, trong khi một số người khác lại có thể đạt được sức mạnh ngang bằng thần thánh.”

Sau khi đọc xong bài giới thiệu, Ngỗi Tân mím môi và có cái nhìn cụ thể hơn về trò chơi này.

Con đường thăng tiến của Kẻ Tước Đoạt là một con đường đẫm máu, trong khi Người Thi Hành đi theo lối “thăng cấp” truyền thống.

Cô lướt xuống xem phần bình luận.

Lầu 1: Công ty trò chơi rốt cuộc là ai?! Tao không muốn chơi trò này nữa! Tao muốn thoát ra!

Lầu 4: Tại sao lại thiết lập như thế này?! Nhìn thấy người chơi tàn sát lẫn nhau vui lắm sao?!

Lầu 13: Mấy thứ này tại sao không nói rõ trước khi bọn tao vào game hả?! Tao đào mộ cả nhà mày lên luôn!!

Lầu 25: Vậy Người Thi Hành chẳng phải chỉ là con mồi thôi sao? Chúng ta nâng cao sức mạnh rồi sau đó chờ bị Kẻ Tước Đoạt săn giết?

Lầu 36 trả lời lầu 25: Chúng ta có thể phản sát!

Lầu 48: Trong trò chơi có bao nhiêu người là Kẻ Tước Đoạt, bao nhiêu người là Người Thi Hành? Số lượng Kẻ Tước Đoạt chắc chắn ít hơn Người Thi Hành đúng không? Hiện tại danh sách tử vong chính thức công bố có hơn 300 người chết, toàn bộ đều là Người Thi Hành.

Lầu 50: Kẻ Tước Đoạt có thể không giết người chơi mà đi săn giết người của Thế Giới Khác mà. Các đại ca, đại tỷ là Kẻ Tước Đoạt ơi làm ơn có chút nhân tính đi, ít nhất cũng đừng tàn sát đồng bào của mình.

Lầu 56 trả lời lầu 50: Đã có người làm vậy rồi đấy, nhìn mà xem, Kẻ Tước Đoạt số 233…

Lầu 60 trả lời lầu 50: Vậy người của Thế Giới Khác thì có thể tùy tiện giết sao?? Ông thực sự nghĩ đây là trò chơi à? Trò chơi nào mà chết người? Trò chơi nào mà chân thực thế này? Mỗi một người đều là sinh mạng sống động.

Ngỗi Tân dừng lại, ánh mắt dừng trên dòng bình luận của lầu 85.

Lầu 85: Đây chính là lý do mà công ty trò chơi đưa ra sáu lời khuyên cho chúng ta sao? Coi trò chơi như thế giới thực, tử vong là không thể hồi sinh… Và, đừng tiết lộ danh tính người chơi của mình cho bất kỳ ai. Vì nếu danh tính bị lộ, chúng ta không chỉ bị người của Thế giới Thứ Hai nghi ngờ, giam cầm, tra khảo và thậm chí mổ xẻ nghiên cứu, mà còn trở thành mục tiêu săn đuổi của Kẻ Tước Đoạt.

Lầu 86 trả lời lầu 85: Kẻ Tước Đoạt số 233 đã mở đầu một tiền lệ xấu, nếu còn những Kẻ Tước Đoạt khác tồn tại, bọn chúng rất có thể sẽ noi theo 233 săn lùng các Người Thi Hành. Bảy ngày đã trôi qua, mọi người chắc hẳn đã hiểu thêm phần nào về Thế giới Thứ Hai. Hãy thử nghĩ xem, giết người ở một thế giới có nền khoa học kỹ thuật tiên tiến dễ dàng hơn hay ở một thế giới có trình độ khoa học kỹ thuật lạc hậu thì dễ hơn? Nếu chúng ta không phản kháng thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành con mồi của Kẻ Tước Đoạt! Đừng nghĩ rằng tạm thời thoát khỏi trò chơi là có thể an toàn, Thế giới Thứ Nhất mà chúng ta đang ở cũng là một bãi săn! Một bãi săn của Kẻ Tước Đoạt!

Trong mắt của Ngỗi Tân, Thế giới Thứ Hai lạnh lẽo và tàn khốc.

Nhưng Thế giới Thứ Nhất cũng đang có xu hướng phát triển theo hướng đó.

Cô đang chơi một trò chơi cyber, đồng thời cũng đang tham gia một đấu trường sinh tử. Cô là thợ săn, những người còn lại là con mồi, con mồi không muốn bị thợ săn giết chết nên đang lên kế hoạch phản công lại thợ săn.

Ngỗi Tân thở ra một hơi, thoát khỏi bài đăng thứ hai, bắt đầu xem bài đăng thứ ba nói về các quy tắc cơ bản của trò chơi.

Chủ bài viết:

"Người chơi có thể xuyên qua hai thế giới, nhưng chỉ có một mạng, chết ở bất kỳ thế giới nào cũng không thể hồi sinh."

"Chu kỳ luân phiên giữa Thế giới Thứ Nhất và Thế giới Thứ Hai là bảy ngày, thời gian đăng nhập được tính theo múi giờ Hoa Quốc, trò chơi bắt đầu vào lúc 0 giờ và kết thúc vào lúc 0 giờ."

"Khi ở Thế giới Thứ Nhất, nếu có người chơi chết, danh sách tử vong sẽ được cập nhật theo thời gian thực. Nếu người chơi chết ở Thế giới Thứ Hai, danh sách tử vong sẽ được công bố khi người chơi quay về."

"Những quy tắc khác, xin mời người chơi tự khám phá."

Ngỗi Tân cẩn thận đọc hết bài đăng này, nhìn thấy bình luận đầu tiên bên dưới là:

"Nếu như trò chơi mà chúng ta tham gia thật sự có một kẻ đứng sau điều khiển, vậy thì kẻ đó nhất định là người Hoa Quốc, nếu không thì tại sao lại sử dụng múi giờ Hoa Quốc..."

Nếu thật sự có kẻ đứng sau, vậy thì kẻ đó là ai? Là thần sao?

Thần lựa chọn nhiều người chơi như vậy để tiến vào Thế giới Thứ Hai là có ý nghĩa gì? Hay là tất cả chuyện này hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, chỉ là một trò đùa bỡn của thần linh mà thôi?

Ngỗi Tân xem hết tất cả bài đăng chính thức, quay lại trang chủ diễn đàn để đọc từng bài đăng của người chơi.

"Làm thế nào để thoát khỏi trò chơi? Tôi có thể báo cảnh sát không? Gọi đường dây tố giác có tác dụng không?!"

Lầu 1: Thoát khỏi trò chơi là điều không thể. Khi ký hợp đồng ông đã có một cơ hội rời đi, nhưng cơ hội đã bỏ lỡ thì sẽ không có lần thứ hai. Phía phát hành đã nói rõ rồi, chỉ có hai con đường: hoặc qua màn, hoặc chết.

Lầu 2: Không sợ bị lộ danh tính rồi bị bắt đi làm vật thí nghiệm thì cứ báo cảnh sát đi. Tôi không nghĩ chính phủ các nước có khả năng xử lý chuyện kỳ quái như thế này. Đây không phải là chiến tranh mà là sự giao thoa và dung hợp giữa hai thế giới. Chúng ta là những kẻ tiên phong và trải nghiệm, cứ giữ tâm thái Phật hệ mà sống thật tốt ở thế giới kia, đừng gây chuyện là được. Có thể tận hưởng ánh sáng của công nghệ cao, tôi cảm thấy rất đáng giá, cứ xem như đang đi du lịch thôi.

Người chơi lầu 2 này có tâm lý thật tốt... Ngỗi Tân quyết định học tập theo người này.

"Có người chơi nào đã chết có thể lên tiếng không? Bọn họ thực sự đã chết rồi sao? Tôi không dám tin..."

Lầu 1: Chết rồi thì làm sao lên tiếng được chứ! Tôi nghiêng về khả năng họ thực sự đã chết.

"Làm thế nào để có được siêu năng lực? Có ai thức tỉnh rồi có thể truyền thụ kinh nghiệm không?"

Sau một loạt bình luận vô nghĩa, cuối cùng cũng có một câu trả lời hữu ích.

Lầu 12: Tôi đã thức tỉnh, nhưng tôi cảm thấy mình không có kinh nghiệm gì để truyền đạt cả, vì lúc đó tôi chỉ trượt ngã một cái rồi thức tỉnh luôn. Về siêu năng lực thì tôi không tiết lộ đâu, tránh bị nhắm đến.

Lầu 13: Ông ở trên gặp vận may kinh khủng gì vậy trời!

"Tôi cho rằng chúng ta đã xuyên đến một thế giới song song, lập luận như sau."

Lầu 1 (chủ thớt tự rep): Tên của tôi trong Thế giới Thứ Hai giống hệt với tên của tôi trong thế giới thực. Là một trong mười nghìn người chơi, tôi không nghĩ mình là trường hợp cá biệt. Tôi tin rằng tên của những người khác cũng giống với tên của họ trong Thế giới Thứ Nhất.

Lầu 2 (chủ thớt tự rep): Ngoại hình của tôi và ngoại hình trong Thế giới Thứ Nhất tuy không hoàn toàn giống nhau nhưng cũng rất tương tự, ít nhất là bảy tám phần! Điều quan trọng nhất là tính cách của tôi trong Thế giới Thứ Hai cũng rất giống với tôi ở Thế giới Thứ Nhất, ngay cả sở thích cũng y hệt! Trên đời này không thể có sự trùng hợp như vậy được. Tôi nghĩ rằng mình không phải đang tham gia vào một trò chơi mà là đã xuyên vào bản thân mình trong thế giới song song.

Lầu 3: Ông nói đúng rồi đấy, chủ thớt. Tôi muốn nói với ông rằng, trong Thế giới Thứ Hai tôi có cha mẹ, trong khi cha mẹ tôi ở Thế giới Thứ Nhất đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây một tháng. Ông đoán xem? Cha mẹ tôi ở hai thế giới giống hệt nhau! Cả thói quen sinh hoạt, cách nói chuyện cũng rất giống! Lần đầu tiên nhìn thấy họ tôi đã bật khóc. Tôi không hề muốn rời khỏi trò chơi này chút nào, đây là ân huệ mà ông trời ban cho tôi, là sự bù đắp của số phận! Tôi không thể coi thế giới đó là giả được, nó chính là thật! Tôi tin rằng nó là thật!

Lầu 4 (chủ thớt) trả lời lầu 3: Chúc mừng nha ông bạn.

Lầu 5: Tôi cũng có cha mẹ và người thân ở Thế giới Thứ Hai, nhưng họ không giống với người thân của tôi ở Thế giới Thứ Nhất. Có lẽ bác ở lầu ba là một trường hợp hiếm gặp.

Lầu 6: Hai thế giới của chúng ta có ngoại hình quá giống nhau, điều này rất dễ làm lộ danh tính. Mọi người phải cẩn thận một chút.

"Khi trở lại Thế giới Thứ Nhất thì tôi đang ngồi trên bồn cầu đi ị, giờ vấn đề là nếu tôi xuyên trở lại Thế giới Thứ Hai thì có thể tiếp tục không?"

Lầu 1: Xuyên lúc 0 giờ, trở về cũng vào 0 giờ, thời gian không thay đổi chút nào đâu. Yên tâm đi, cậu quay lại là có thể hoàn thành nốt 'tác phẩm' của mình.

Ngỗi Tân làm mới diễn đàn lần nữa.

Lại có vô số bài đăng mới xuất hiện.

Một tiêu đề bài viết đã thu hút sự chú ý của cô.

"Kẻ thù chung của người chơi – Kẻ Tước Đoạt số 233, tôi nói vậy chắc không ai phản đối chứ?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play