Tập Lương được người của tập đoàn công nghệ Rick để mắt đến, rất có khả năng là do báo cáo mà Mặt Nạ Bạc gửi về cho tổ chức đã phát huy tác dụng.
Tập đoàn công nghệ Rick có mối quan hệ chồng chéo với Cơ Giới Bình Minh, thực chất chỉ là một công ty bình phong nằm dưới sự kiểm soát của Cơ Giới Bình Minh. Phòng thí nghiệm tổng bộ của Cơ Giới Bình Minh nằm ngay bên trong tòa nhà của tập đoàn Rick.
Khi Ngỗi Tân xách túi đồ ăn mua từ cửa hàng tiện lợi về nhà, cô không ngừng suy nghĩ.
Cơ Giới Bình Minh là một bóng đen đè nặng trong lòng cô, là thanh kiếm Damocles treo lơ lửng trên đầu cô. Sau mấy ngày quan sát và phân tích, cô đã có chút hiểu biết về tổ chức này, nhưng sự hiểu biết đó vẫn chỉ là bề nổi. Cô không biết tổ chức này rốt cuộc có quy mô lớn đến đâu, cũng không rõ mục đích và tôn chỉ thành lập của nó là gì.
Cô chỉ có thể suy đoán sức mạnh của tổ chức thông qua một số chi tiết.
Mỗi thành viên trong đội thực thi nhiệm vụ đánh bom cảng đều ít nhất là người thức tỉnh cấp C. Trong đó Mặt Nạ Bạc, Hoa Hồng Gai, Pha Chế, hai anh em Hổ Phách Hắc Diệu đều là cấp B. Một số người trong nhóm có siêu năng lực không phù hợp để chiến đấu, chẳng hạn như Pha Chế, anh ta thuộc nhóm trinh sát. Mãng Xà là người yếu nhất trong nhóm thực thi nhiệm vụ, dù sở hữu sức chiến đấu ngang cấp B nhưng vẫn chỉ được xếp hạng C.
Còn về Red, Ngỗi Tân nghi ngờ anh ta là cấp A. Có thể khiến nhiều người thức tỉnh dưới quyền tâm phục khẩu phục như vậy, cấp độ thức tỉnh của anh ta hẳn không thể dưới B được.
Đáng tiếc là trong tài liệu mà Red cung cấp không hề nhắc đến siêu năng lực của anh ta. Có lẽ bản thể trước của cô biết rõ chuyện này, nhưng Red lại cố tình không đưa thông tin của bản thân vào tài liệu.
Ngoài Red, rất có khả năng Cơ Giới Bình Minh còn có thêm nhiều người thức tỉnh cấp A khác.
Chính phủ của thế giới này che giấu sự tồn tại của sinh vật dị chủng đối với người dân thường, nhưng không hề che giấu sự tồn tại của người thức tỉnh. Những người thức tỉnh cấp cao có thể được nâng cấp bậc công dân. Công dân thức tỉnh cấp D có thể lập tức được nâng lên bậc ba, ngang hàng với một số nhân viên chính phủ, đủ để thấy chính phủ vẫn dành một số đãi ngộ nhất định cho người thức tỉnh.
Thế nhưng, ngay trong hoàn cảnh này vẫn có một lượng lớn người thức tỉnh có cấp bậc không quá thấp được Cơ Giới Bình Minh chiêu mộ về dưới trướng.
Bọn họ đã dùng thứ gì để hấp dẫn những người thức tỉnh này? Bọn họ sử dụng thủ đoạn gì để duy trì lòng trung thành của thành viên đối với tổ chức?
Ở lại thế giới này càng lâu, Ngỗi Tân càng có thêm nhiều nghi vấn trong lòng.
Tạm gác những nghi vấn khác qua một bên, có một điều cô không thể không suy nghĩ đến—
Một người như bản thể trước của cô, ngay cả siêu năng lực cũng chưa thức tỉnh, vậy thì dựa vào đâu mà trở thành nhân sự nòng cốt của Cơ Giới Bình Minh? Dựa vào đâu mà tham gia vào những nhiệm vụ quan trọng như đánh bom cảng biển? Dựa vào đâu mà được làm đồng đội của nhiều người thức tỉnh cấp cao như vậy, thậm chí còn trở thành phó chỉ huy của chiến dịch?
Chỉ dựa vào trí tuệ và thân phận nội gián của cô thôi sao? Hay còn có một lý do quan trọng nào khác?
Red đối xử với cô vô cùng bình đẳng, không hề tỏ ra kiểu cách, nhưng thái độ của anh ta đối với các thành viên khác trong nhóm lại không giống như vậy. Đối với người khác, Red ít nhiều vẫn thể hiện dáng vẻ của một kẻ bề trên, ra lệnh cho cấp dưới làm việc với giọng điệu của chỉ huy chiến dịch.
Thế nhưng Red chưa bao giờ dùng giọng điệu ra lệnh đó với Ngỗi Tân. Mỗi khi nói chuyện với cô, anh ta luôn tỏ thái độ hòa nhã, có lúc còn cân nhắc đến tình cảnh và ý kiến của cô.
Thân phận của Ngỗi Tân trong Cơ Giới Bình Minh quả thực có chút kỳ lạ.
“Phó chỉ huy, khu vực cuối cùng đã hoàn tất quét dữ liệu cảng, thông tin đã được truyền về tổng bộ.” Hoa Hồng Gai nhắn tin đến.
“Đã nhận.” Ngỗi Tân đáp lại.
Sau khi mở cửa vào nhà, cô nhắn tin cho Red: “Bên này chúng tôi đã hoàn thành công tác quét dữ liệu.”
Red nói: “Bên tôi cần thêm một đêm nữa. Chậc, có Mặt Nạ Bạc đúng là tiện lợi.”
Siêu năng lực của Mặt Nạ Bạc có thể phát huy tối đa tại cảng, điều khiển chất lỏng thực sự là một năng lực có tính ứng dụng cực kỳ cao.
Thành thật mà nói, Ngỗi Tân rất thèm muốn năng lực của Mặt Nạ Bạc, nhưng tạm thời cô không thể ra tay với hắn.
Mặt Nạ Bạc hoàn toàn không hay biết tâm tư đen tối của Ngỗi Tân, thấy cô mang đồ ăn về thì vui vẻ khui một túi snack khoai tây chiên, nhai giòn rụm đầy vui vẻ.
Ngỗi Tân ăn hết bánh mì, uống một chai sữa chua rồi vào phòng ngủ để tiếp tục học tập.
Tối nay cô định học thâu đêm, ban ngày thì ngủ bù, buổi tối tiếp tục ca tuần tra.
Thời khoá biểu mỗi ngày đều được cô sắp xếp kín kẽ và đầy đủ như vậy, đến cả thời điểm ôn thi lớp 12 cô cũng chưa từng chăm chỉ đến mức này.
…
Ngày 3 tháng 8, 8 giờ tối.
Ngỗi Tân đúng giờ đến nhận ca trực đêm.
"Làm ca đêm có cái lợi là không cần bôi kem chống nắng." Lan Lam trêu đùa, "Đội trưởng à, tôi đề nghị đưa kem chống nắng vào danh mục trang bị thường trực của đội An Ninh Bờ Biển, để cấp trên mua sắm thống nhất đi."
Ngày đầu tiên đi làm, do không chuẩn bị trước, Lan Lam không có kem chống nắng để dùng, may mà Ngỗi Tân cho mượn, nếu không chắc anh ta đã bị cháy nắng lột cả một lớp da.
"Rất đồng tình." Những người khác cũng phụ họa.
"Để hôm nào tôi viết bản kiến nghị." Thư Húc Nghiêu thản nhiên nói, "Đi thay trang bị đi, nhớ mang theo kính nhìn đêm. Đội Bảy chúng ta chỉ phụ trách bến cảng số năm, các bến khác đã có đội khác lo."
Mọi người thay đồ xong, tập hợp lại.
"Hy vọng hôm nay cũng là một ngày yên bình tốt đẹp." Ngỗi Tân chỉnh lại dây kính nhìn đêm, nói.
"Cũng?" Lan Lam cười, "Mỗi ngày ở khu cảng đều có chuyện xảy ra, chẳng liên quan gì đến hai từ yên bình tốt đẹp."
Ngỗi Tân cười nhẹ: "Yêu cầu của tôi rất thấp, chỉ cần không có nguy cơ nào đủ đe dọa đến chúng ta thì đã xem như là yên bình tốt đẹp rồi."
"Đúng là vậy thật." Lan Lam gật đầu đồng tình, niệm lại lời cô, "Hy vọng hôm nay cũng là một ngày yên bình tốt đẹp."
Giang Minh bĩu môi: "Đừng có nói nữa, nói trước bước không qua đó. Vốn dĩ tôi cũng không nghĩ hôm nay sẽ có chuyện gì, giờ mấy người nói xong tôi lại thấy bất an rồi."
"Ý thức chủ quan không thể ảnh hưởng đến việc này." Lưu Khang Vân nghiêm túc nói, "Nếu thật sự có chuyện xảy ra cũng không cần sợ, chỉ cần cầm chặt khẩu súng trong tay là được."
Ca tuần tra ban đêm cần dùng đến xe tuần tra, xe này có kính chống đạn, có chế độ lái trên không và trên mặt đất, còn có cả chức năng tự động lái và định vị.
Thư Húc Nghiêu ngồi ghế lái, Lưu Khang Vân ở ghế phụ, những người còn lại ngồi ở hàng ghế sau.
Xe tuần tra bay lên không, tiến về phía bến cảng số năm.
Bến cảng từng chất đầy container giờ đây trở nên trống trải lạnh lẽo. Do vụ nổ trước đó, nơi này đã bị tạm ngừng hoạt động một thời gian, hàng hóa đều được xử lý hết. Phần cảng bị hư hại về cơ bản đã được sửa chữa xong, dự kiến hai ngày nữa sẽ hoạt động trở lại.
Trên bến vẫn còn sót lại nhiều thiết bị công trình và vật liệu xây dựng, tạo nên một khung cảnh khá hỗn độn.
Bến cảng số năm có diện tích rất lớn, là nơi dành cho những tàu hàng siêu trọng. Khi bận rộn nhất có thể tiếp nhận nhiều tàu cùng một lúc để dỡ hàng.
Xe tuần tra hạ xuống một khu vực bằng phẳng, Ngỗi Tân, Lan Lam và Giang Minh mở cửa xuống xe để tuần tra kỹ lưỡng, Thư Húc Nghiêu và Lưu Khang Vân ở lại xe theo dõi liên lạc, sẵn sàng hỗ trợ.
"Dù bến cảng này tạm ngừng hoạt động nhưng bọn buôn lậu, nhập cư trái phép, làm ăn phi pháp vẫn không bớt đi." Giang Minh bật kính nhìn đêm, cẩn trọng quan sát xung quanh, "Mọi người chú ý cẩn thận."
Trước đây khi cảng còn hoạt động, hàng hóa dỡ xuống cả ngày lẫn đêm, người ra vào tấp nập, bọn tội phạm lợi dụng dòng người đông đúc để thực hiện giao dịch phi pháp. Hàng lậu được trộn lẫn với hàng hợp pháp, đưa vào đất liền một cách kín đáo. Nhưng giờ đây lượng người qua lại đã giảm, tội phạm lại càng lộng hành hơn, vì ít bị giám sát nên bọn chúng càng ngang nhiên chẳng nể nang gì.
Trước kia còn biết che đậy, bây giờ đã đến mức lười ngụy trang, gặp đội tuần tra thì chạy tán loạn, có kẻ gan to thậm chí dám rút súng đối đầu với nhân viên an ninh.
Các băng nhóm trong khu cảng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung—ngông cuồng.
Tuần tra ở đây chẳng khác gì đem tính mạng ra đặt cược. Để bù đắp rủi ro, nhân viên hiện trường khi được điều đến đội An Ninh Bờ Biển sẽ được nhận thêm tiền trợ cấp. Nếu không có khoản này, ai lại muốn làm công việc nguy hiểm như vậy chứ?
Bến cảng số năm là một cảng nổi trên biển, nhưng khi bước lên các tấm sàn nổi, cảm giác chẳng khác gì đi trên mặt đất, không hề cảm nhận được sóng biển dao động, bề mặt cũng không rung lắc chút nào, cực kỳ vững chãi.
Ngỗi Tân luôn để ý đến mọi động tĩnh xung quanh, tay đặt trên súng ở thắt lưng chưa từng buông ra, đến cả Lan Lam vốn nhiều lời cũng trở nên im lặng.
Trên cảng chỉ có tiếng gió biển rít gào và nhịp thở của đồng đội bên cạnh.
Tuần tra không chỉ đơn thuần là xem xét xem có ai xuất hiện ở cảng hay không mà bọn họ còn cần kiểm tra các thiết bị và những nơi dễ tích tụ bụi bẩn, che giấu nguy cơ tiềm ẩn.
Việc tuần tra phải được thay phiên thực hiện. Một vòng kiểm tra hết cảng rộng lớn này mất hơn một tiếng đồng hồ, sau đó nghỉ nửa tiếng rồi tiếp tục tuần tra lần nữa.
Luôn duy trì cảnh giác tiêu tốn rất nhiều sức lực, đặc biệt là trong đêm tối như thế này. Khi tinh thần căng thẳng cao độ, con người rất dễ cảm thấy mệt mỏi.
Ngỗi Tân cùng đồng đội đã đi tuần tra qua lại hai lượt quanh cảng, nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục. Đến nửa đêm, đúng mười hai giờ, họ có thể bàn giao ca cho đội tiếp theo. ( app truyện TᎽT )
"Còn ba phút nữa là đến không giờ, tập trung tại điểm hẹn để bàn giao," Thư Húc Nghiêu nói qua kênh liên lạc, "Mọi người vất vả rồi, giờ chúng ta có thể quay về văn phòng làm việc."
Đêm nay dường như đã diễn như đúng với mong muốn của Ngỗi Tân—yên bình và suôn sẻ.
Lan Lam không khỏi lẩm bẩm: "Không đúng lắm... Sao lại chẳng thấy ai? Bình thường ít nhất cũng bắt được một, hai kẻ phê thuốc..."
Đêm nay quá mức yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
Khi Ngỗi Tân đi ngang qua một chiếc container rỉ sét, cô chợt cảm thấy một giọt chất lỏng lạnh buốt nhỏ xuống cổ mình.
Cô giơ tay quệt nhẹ lên da, dưới chế độ nhìn đêm, giọt chất lỏng ấy hiện lên một màu sẫm.
Ngay sau đó, một mùi tanh của máu xộc vào mũi cô. Lại có thêm một giọt nữa nhỏ xuống, lần này rơi thẳng lên kính nhìn đêm của cô.
Sắc mặt Ngỗi Tân lập tức biến đổi. Cô giơ súng lên nhắm thẳng phía trên đầu và hét lớn: "Có tình huống!"
Lan Lam và Giang Minh cũng lập tức nâng súng, cảnh giác quan sát bốn phía.
Ngỗi Tân đã nhìn thấy thứ ở phía trên. Đó là một cái chân—trên chiếc container cao ba mét, một cái chân thò ra ngoài, theo cơn gió lay động, nó lăn tròn và rơi bịch xuống ngay trước mặt Ngỗi Tân, máu văng lên cả mũi giày của cô.
Đó là một đoạn chân bị cắt rời! Vết cắt gọn gàng và nhẵn thín, tựa như bị cưa điện cắt đứt một cách chính xác.
Khóe môi Ngỗi Tân giật nhẹ, từng sợi lông trên cánh tay dựng đứng.
"Sinh vật dị chủng!" Giang Minh với kinh nghiệm phong phú lập tức cau mày, "Nhìn vết cắt, có lẽ là Quỷ Lưỡi Liềm. Đội trưởng! Chúng ta—"
Lời còn chưa dứt, bản năng “Tránh né nguy hiểm” của Ngỗi Tân đột ngột kích hoạt!
Bên tai cô vang lên tiếng gió rít dữ dội. Một thứ dài và hẹp quất đến với tốc độ kinh hoàng như chớp giật, giống như cú vồ mồi của rắn mamba đen.
Ngỗi Tân theo phản xạ né sang một bên, nhưng vẫn cảm thấy một cơn lạnh buốt xẹt qua bụng mình. Bộ áo chống đạn sợi cao cấp của Cục Truy Bắt đã bị rạch toạc trong nháy mắt, một vết thương sâu hoắm hiện ra trên bụng cô, máu tươi phun ra xối xả!
Nếu chậm chỉ một phần giây, cô đã bị chém đứt làm đôi!
"Ngỗi Tân!" Lan Lam rút súng, nhắm thẳng về phía xúc tu vừa tấn công mà nổ súng.
Tia lửa lóe lên, có thứ gì đó né tránh viên đạn của anh ta.
Sinh vật dị chủng vặn vẹo đáng sợ hiện rõ hình dạng. Nó nhỏ hơn Ngỗi Tân tưởng tượng, chỉ cao khoảng nửa người, có hình dạng giống bọ ngựa, khuôn mặt tam giác với đôi mắt to như cái bóng đèn. Phần trên cơ thể có hai xúc tu dài, phần đầu xúc tu là những lưỡi dao xương hình lưỡi liềm có kết cấu vôi hóa.
Trên cặp lưỡi dao ấy còn vương lại vệt máu—trong đó có cả máu của Ngỗi Tân.
Con quái vật thỏa mãn liếm lên lưỡi dao của mình, sau đó bật chân sau như bọ ngựa, thu hẹp khoảng cách với con mồi. Hai xúc tu lại vung ra với tốc độ cực nhanh, nhắm thẳng vào Ngỗi Tân.
Ngỗi Tân hoảng sợ giơ súng bắn liên tục, nhưng chỉ có ba viên đạn trúng mục tiêu, mà tất cả đều bị lớp vỏ vôi hóa của con quái vật cản lại. Tốc độ của nó nhanh đến mức khó tin, mà khả năng phòng thủ cũng đáng sợ không kém.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một viên đạn của Giang Minh găm trúng vào phần xúc tu mềm của dị chủng khiến nó rụt lại ngay lập tức, nhờ đó Ngỗi Tân tránh được một đòn chí mạng.
"Viện trợ sẽ đến ngay!" Thư Húc Nghiêu thông báo qua kênh liên lạc, "Cố gắng cầm cự!"
Bị thương, con Quỷ Lưỡi Liềm trở nên điên cuồng hơn, hai xúc tu vung loạn để lại những vết rạch sâu trên vỏ kim loại thùng container.
Ngay lúc đó, ngọn hải đăng của cảng đột nhiên nhấp nháy một cách bất thường—đây là dấu hiệu cho thấy đã sang 0 giờ, nửa đêm chính thức đến.
Ngày mới bắt đầu.
Đúng khoảnh khắc đó, tầm nhìn của Ngỗi Tân bị bóng tối bao trùm hoàn toàn.
Con quái vật với xúc tu cuồng loạn biến mất. Lan Lam và Giang Minh cũng biến mất.
Nỗi đau từ vết thương trên bụng cô cũng tan biến, ngay cả khẩu súng trên tay cũng không còn.
Ngỗi Tân đơn độc đứng giữa bóng tối, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc—
Đây là… cảnh tượng mà cô đã từng trải qua khi xuyên đến Thế giới Thứ Hai!
Cô chớp mắt một cái, đến khi mở mắt ra lần nữa, cô đang nằm trên một chiếc giường mềm mại. Trước mắt là bức tường bong tróc từng mảng, trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường đặt một chồng sách “Năm năm thi đại học, ba năm ôn luyện”.
Bên cạnh gối, một chiếc điện thoại với màn hình sáng lặng lẽ nằm đó.
Ngày thứ bảy kể từ khi cô xuyên không đến Thế giới Thứ Hai, vào đúng thời khắc ngày thứ bảy kết thúc, Ngỗi Tân đã trở về Thế giới Thứ Nhất.
Tim cô đập thình thịch, cảm xúc mãnh liệt đến mức khiến đầu óc có hơi choáng váng.
Ngỗi Tân đưa tay ôm lấy bụng. Cơn đau khi bị lưỡi dao xương của sinh vật dị chủng mổ xẻ vẫn như còn đó, nhưng dưới đầu ngón tay cô, làn da trơn nhẵn không hề có chút vết thương nào.
“Mình… đã trở về rồi sao?” Cô lẩm bẩm đầy kinh ngạc.
Cô đã rời khỏi thế giới lạnh lẽo và tàn khốc ấy, trở về với nhân gian bình thường mà chân thực.