"Thật sự không có nguy hiểm sao?" Ngỗi Tân hỏi.
Vu Hàn Tuyết bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng, gắng gượng cong khóe môi lên, nói: "Nói hoàn toàn không có nguy hiểm chính là nói dối. Bất cứ ai cũng không thể khẳng định mình an toàn trăm phần trăm, tình hình hiện tại của tớ tương đối an toàn. Hơn nữa..." Cô ấy hạ giọng, "Tớ đã trở thành người thức tỉnh, có thể tự bảo vệ mình rồi. Vết thương trên người tớ căn bản không đáng là gì, chỉ có phần bị cắt cụt hơi phiền phức một chút... Nếu không phải sợ bị dì dượng phát hiện chỗ bất thường thì tớ đã xuất viện luôn rồi."
"Vậy sau này cậu học đại học chuyên ngành lâm sàng thì sao?" Ngỗi Tân hỏi.
"Tớ có thể chuyển chuyên ngành." Vu Hàn Tuyết nói, "Cách giải quyết luôn nhiều hơn khó khăn, tớ sẽ không từ bỏ cuộc sống của mình đâu."
"Cậu có kế hoạch, có mục tiêu, vậy là tớ yên tâm rồi." Ngỗi Tân nhìn cô ấy nói, "Đừng quá gắng gượng nhé."
“Đừng quá gắng gượng à, những lời này hẳn là tớ nói với cậu chứ?” Vu Hàn Tuyết khó hiểu nhìn cô, "Cậu cố gắng hơn tớ nhiều, bỏ trò chơi này sang một không nói, trong cuộc sống cậu luôn cố gắng nhiều hơn tớ, có mục tiêu, có kế hoạch hơn tớ."
Ngỗi Tân phải vật lộn vì cô không có chỗ dựa, không có ba mẹ chăm sóc, không có người thân chỉ điểm cô phải làm gì. Vu Hàn Tuyết dù sao cũng có ba mẹ, con cái có cha mẹ và con cái không có cha mẹ, hoàn toàn là hai bối cảnh khác nhau.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play