“Dòng… dòng dõi của Cổ Thần?”

Thế giới này cũng có những tổ chức tà giáo sao? Cô vẫn chưa có thời gian tìm hiểu về phương diện này, nhất định khi trở về phải tra cứu kỹ lại.

"Bọn chúng tin là như vậy." Thư Húc Nghiêu nói. "Những sinh vật dị chủng đã tồn tại từ thuở xa xưa, điều đó có thể thấy rõ qua những truyền thuyết dân gian được lưu truyền rộng rãi. Tuy nhiên không thể phủ nhận rằng dị chủng có quá nhiều điểm khác biệt so với sinh vật tự nhiên mà chúng ta thường thấy... Chúng hoàn toàn không giống những loài có thể được sinh ra trên hành tinh này."

"Quả thật... chúng trông quá kinh tởm." Ngỗi Tân càu nhàu. "Tôi e là bữa trưa nay sẽ chẳng nuốt nổi nữa."

"Ba mươi năm trước chính phủ Liên Bang đã thông qua một đạo luật, theo đó, mọi tín ngưỡng và tổ chức tôn giáo đều bị xem là phạm pháp. Kỷ nguyên hỗn loạn và u mê đã qua rồi. Trước đây con người thờ phụng thiên nhiên, tưởng tượng rằng có những vị thần ngự trị trên thế giới này. Nhưng giờ đây ánh sáng của khoa học đã xua tan bóng tối. Chúng ta không cần thần linh dẫn đường nữa mà chính công nghệ mới là kim chỉ nam cho nhân loại." Thư Húc Nghiêu nói. "Tuy nhiên các giáo phái ngầm vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt. Nếu bọn chúng chịu ẩn mình và không gây chuyện thì Cục Truy Bắt sẽ không nhắm vào chúng. Nhưng tiếc thay, bọn chúng chưa bao giờ biết cách sống an phận."

Ngỗi Tân nhìn người đang nằm trên sàn nhà giam: "Hắn ta thuộc về một giáo phái bí mật?"

"Đúng vậy. Một tuần trước đội số ba của tổ công tác hiện trường đã đột kích nơi tụ họp của bọn chúng. Khi đó gã này đang thực hiện nghi thức uống 'Thần Huyết' dưới sự chủ trì của các tín đồ." Khoé môi Thư Húc Nghiêu hơi nhếch lên mang ý giễu cợt. "Không kẻ nào thoát được, tất cả đều bị bắt."

"Tất cả những kẻ mang dị huyết đều sẽ trải qua biến dị cơ thể sao?" Ngỗi Tân quan sát người tù nhân trong phòng giam. "Hắn có vẻ chẳng sống được lâu nữa. người dị huyết đều có tuổi thọ ngắn à?"

Thư Húc Nghiêu trầm ngâm: "Cục Truy Bắt có hồ sơ ghi chép về những người dị huyết bị bắt giữ. Theo những tài liệu đó, cơ thể của bọn chúng chắc chắn sẽ biến dị, nhưng mức độ nặng nhẹ khác nhau. Tên dị huyết trước mặt cô thì chỉ xem như bị biến dạng ở mức trung bình."

"Thế thì những kẻ biến dị nghiêm trọng còn gớm ghiếc đến mức nào nữa?" Ngỗi Tân lẩm bẩm.

"Cô có thể nộp đơn lên Adam để xin quyền truy cập vào các hồ sơ này. Chúng có hình ảnh và cả video ghi lại quá trình biến dị." Thư Húc Nghiêu nói. "Nhưng tốt nhất đừng xem trước hoặc sau bữa ăn, trừ khi cô muốn bỏ bữa hoặc nôn ra hết."

Ngỗi Tân le lưỡi: "Cảm ơn lời nhắc nhở, đội trưởng."

"Chúng tôi chưa từng nghiên cứu tuổi thọ của người dị huyết. Nhưng có một điều chắc chắn: không một kẻ nào từng bị chúng tôi bắt giữ có thể sống quá một tháng." Thư Húc Nghiêu nói. "Biến dị là quá trình không thể đảo ngược. Bác sĩ và chính bản thân tù nhân chỉ có thể bất lực nhìn cơ thể họ dần dần trở thành một con quái vật méo mó, cuối cùng hoàn toàn mất đi nhân dạng."

“Thật đáng sợ…” Ngỗi Tân thở ra một hơi, “Bỏ ra cái giá lớn như vậy, bọn họ có nhận được siêu năng lực không?”

“Có lẽ là có.” Thư Húc Nghiêu đáp, “Qua quan sát và thí nghiệm, chúng tôi phát hiện ra rằng người dị huyết có khả năng hồi phục vết thương cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả những người thức tỉnh cấp cao có thể chất vượt trội. Sức mạnh thể chất của chúng cũng được tăng cường, gấp hai đến ba lần người thường. Nhưng đây chỉ là dữ liệu thu được từ những người dị huyết bị bắt. Cái giá phải trả cho những khả năng này là tuổi thọ bị bào mòn nhanh chóng, cơ thể dị dạng. Dựa trên các ghi chép hiện tại, có vẻ như chúng không sở hữu siêu năng lực đa dạng như người thức tỉnh mà chỉ đơn thuần là tăng cường thể chất.”

“Không có ai sống sót thành công sao?” Ngỗi Tân hỏi, “Sự đánh đổi này quá mức chênh lệch, tại sao họ vẫn cứ liều chết uống Thần Huyết?”

“Những người tin vào khoa học không thể hiểu được sự cuồng tín của giáo đồ. Có lẽ, trong mắt bọn chúng điều này là đáng giá.” Thư Húc Nghiêu nói, “Có thể đã có người sống sót sau khi uống Thần Huyết. Khi chúng tôi thẩm vấn đám người dị huyết, bọn chúng đều tin tưởng tuyệt đối vào điều này. Chúng cho rằng mình thất bại là vì chưa được thần linh tiếp nhận. Cái chết của chúng chính là sự hiến dâng máu thịt và linh hồn cho Cổ Thần, giúp vị thần đang ngủ say thức tỉnh.”

Ngỗi Tân trầm ngâm: “Không biết những kẻ sống sót có phát triển siêu năng lực giống như người thức tỉnh không nhỉ? Chúng ta có thể bắt một kẻ để thẩm vấn không?”

“Khó lắm, chúng cực kỳ giỏi ẩn náu. Lãnh đạo thực sự của giáo phái chưa bao giờ xuất đầu lộ diện.” Giọng Thư Húc Nghiêu trầm xuống: “Nói cách khác, những kẻ chúng ta bắt được trước đây, từ tín đồ cho đến người dị huyết đều chỉ là tầng lớp bên ngoài, là quân cờ thí mạng. Cốt lõi thực sự của giáo phái chưa từng lộ diện.”

Ngỗi Tân không giấu được sự kinh ngạc.

Cục Truy Bắt là cơ quan trực thuộc chính phủ, nắm giữ quyền lực vô cùng lớn.

Siêu trí tuệ nhân tạo Adam có khả năng tính toán đáng sợ, có thể nhanh chóng quét qua toàn bộ hệ thống giám sát trong thành phố để định vị nghi phạm. Khi cần thiết, nó có thể điều khiển từ xa các máy bay trinh sát không người lái, theo dõi dấu vết kỹ thuật số của một người, giúp Cục Truy Bắt giăng thiên la địa võng.

Bên trong Cục Truy Bắt, cao thủ ẩn dật không ít, số lượng người thức tỉnh và thậm chí là người thức tỉnh cấp cao cũng không hề nhỏ. Vậy mà bọn họ vẫn không thể tóm được nhân vật cốt lõi của giáo phái sao?

“Khóa huấn luyện nhập môn của cô gần xong rồi, Ngỗi Tân.” Thư Húc Nghiêu quay lại, nhìn cô với ánh mắt ôn hòa nhưng trang trọng. “Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ trật tự cho thành phố, tiêu diệt sinh vật dị chủng và đối đầu với những thế lực ẩn nấp trong bóng tối. Từ giờ trở đi, mỗi ngày cô đều phải thực hiện trách nhiệm của một nhân viên an ninh.” ( app TYT - tytnovel )

Anh ta nhìn cô với ánh mắt đầy kỳ vọng, còn Ngỗi Tân mỉm cười đáp: “Tôi sẽ làm, đội trưởng.”

Nhưng làm được hay không còn phải xem tình hình. Vì trách nhiệm mà mất mạng thì tuyệt đối không được. Bí quyết sinh tồn chính là để người khác xông lên trước, mình quan sát tình hình rồi tính toán bước tiếp theo.

“Chúng ta đi thôi.” Thư Húc Nghiêu nói.

Trở lại thang máy, Ngỗi Tân vẫn đang suy nghĩ.

Người dị huyết, người thức tỉnh.

Hai con đường khác nhau, hai cách tiếp cận sức mạnh khác nhau.

Cô nhớ trong hệ thống trò chơi của mình, nghề nghiệp “Kẻ Tước Đoạt” được miêu tả là: “một nghề nghiệp dựa vào săn lùng và giết hại những kẻ sở hữu năng lực đặc biệt để chiếm đoạt sức mạnh siêu phàm của họ.”

Cụm từ “kẻ sở hữu năng lực đặc biệt” không chỉ rõ người thức tỉnh. Vậy nếu Ngỗi Tân giết một người dị huyết, cô có thể cướp đoạt sức mạnh của hắn và sử dụng hay không?

“Cô vẫn đang nghĩ về sinh vật dị chủng sao?” Giọng nói quan tâm của Thư Húc Nghiêu vang lên bên tai cô.

“Không.” Ngỗi Tân hoàn hồn, “Tôi đang suy nghĩ sau khi được chuyển chính thức thì lương sẽ tăng lên bao nhiêu.”

“…” Thư Húc Nghiêu im lặng.

“Đội trưởng.” Ngỗi Tân nhìn thẳng vào mắt anh ta, hỏi: “Làm thế nào để trở thành người thức tỉnh?”

“Phải đủ may mắn.” Thư Húc Nghiêu nói, “Không có quy luật nào cho sự thức tỉnh cả. Có người chỉ ngủ một giấc là thức tỉnh, có người thì trải qua cú sốc lớn rồi bất ngờ bộc phát. Tôi không thể cho cô kinh nghiệm gì được, vì bản thân tôi cũng không phải người thức tỉnh.”

Ngỗi Tân thuận miệng hỏi tiếp: “Trong Cục Truy Bắt có bao nhiêu người thức tỉnh? Họ là những ai?”

Duy trì sự tò mò vừa phải, đặt ra câu hỏi hợp lý. Một số câu hỏi Thư Húc Nghiêu có thể không trả lời, nhưng ít nhất sự tò mò của cô sẽ không bị nghi ngờ. Con người vốn hiếu kỳ, dò hỏi cấp trên về chuyện nội bộ cũng là hành vi hợp logic.

Quả nhiên, Thư Húc Nghiêu không trả lời, chỉ nói: “Đây là thông tin mật. Khi nào cô lên chức đội trưởng sẽ biết.”

Ngỗi Tân cười: “Vậy tôi sẽ cố gắng thăng tiến để ngang hàng với đội trưởng.”

Buổi trưa khi đi ăn cơm trong căng tin, Ngỗi Tân cố tình tránh xa tất cả những món ăn có màu đỏ và xanh lá để tránh liên tưởng không hay làm mất khẩu vị.

Dù vậy cô vẫn ăn rất ít, chỉ ngồi đó nhai nuốt một cách máy móc, ép buộc bản thân nạp năng lượng cho buổi huấn luyện chiều nay.

Thời gian huấn luyện trôi qua nhanh hơn cô tưởng.

Sau khi hoàn thành các bài tập võ thuật và bắn súng cơ bản, Ngỗi Tân bắt đầu chạy bền với trọng lượng nặng. Cô vác trên lưng mấy chục ký, mệt đến mức thở không ra hơi, quần áo ướt đẫm mồ hôi, chỉ muốn lăn ra đất mà trợn trắng mắt.

Huấn luyện viên đứng bên cạnh bấm giờ, kinh ngạc nói: “Ý chí tốt đấy! Lần đầu kiểm tra đã đạt thành tích tốt như vậy! Nào, cô thử chạy thêm tám cây số nữa xem?”

Ngỗi Tân thở dốc, đứt quãng nói: “Để… mai… đi… nửa tiếng nữa tổ Hiện Trường có cuộc họp…”

Huấn luyện viên tiếc nuối buông tha cho cô.

Đối với những tân binh vừa gia nhập, Cục Truy Bắt sẽ có những buổi huấn luyện chuyên biệt dành cho họ. Hôm nay là ngày đầu tiên chính thức bước vào chương trình huấn luyện, và nó khiến cho Ngỗi Tân mệt đến mức muốn nôn ra máu.

Hồi còn đi học, môn cô sợ nhất chính là thể dục. Cô ghét chạy bộ nên mỗi khi đến giờ thể dục, điều cô mong chờ nhất là giáo viên bộ môn khác chiếm mất tiết học. Nếu có thể, cô thà làm thêm một bài kiểm tra còn hơn là ra sân chạy.

Nhưng quá khứ đã là dĩ vãng. Dưới áp lực sinh tồn, Ngỗi Tân đã tự mình phá bỏ giới hạn, chủ động bước vào quá trình huấn luyện.

Cô nằm bẹp trên mặt đất nghỉ ngơi ba phút, sau đó lảo đảo đứng dậy lê bước về phía thang máy, dự định quay lại phòng nghỉ để tắm rửa.

Cả người cô lúc này đều ướt đẫm mồ hôi, đi họp trong tình trạng này thật sự quá mất mặt.

Ngỗi Tân dành mười phút để tắm, cũng may tóc cô ngắn, sấy khô rất nhanh, không mất quá nhiều thời gian. Xong xuôi, cô thay đồng phục, vội vã chạy đến thang máy để đến phòng họp.

Trong phòng họp, mọi người đã đến gần đủ. Ngỗi Tân tinh mắt nhìn thấy Lan Lam đang vẫy tay với mình, bèn bước nhanh đến và ngồi xuống ghế bên cạnh anh ta.

Phòng họp có khoảng bốn, năm chục người, tất cả đều là thành viên của các đội nhỏ khác nhau. Các đội thuộc tổ Hiện Trường thường có từ năm đến bảy người, mỗi thành viên đảm nhận một nhiệm vụ riêng và bọn họ luôn hành động theo đội hình. Khi gặp phải nhiệm vụ khó khăn, các đội có thể hợp tác với nhau.

“Nhiều người thật.” Ngỗi Tân đưa mắt nhìn quanh.

Thư Húc Nghiêu, đội trưởng của đội bọn họ đang ngồi hàng ghế đầu, cách cô khá xa.

“Hôm nay là đại hội, tất cả các tiểu đội đều phải có mặt.” Lan Lam nói.

Lưu Khang Vân ngồi phía trước quay đầu lại hỏi cô: “Hoàn thành huấn luyện nhập môn rồi chứ, Ngỗi Tân?”

“Hoàn thành rồi… ấn tượng khó quên.” Ngỗi Tân biểu cảm một lời khó nói hết, “Trưa nay ăn cơm còn chẳng thấy ngon.”

Giang Minh vừa xuất viện không lâu lên tiếng: “Quen dần đi, sau này khi ra ngoài làm nhiệm vụ chưa biết chừng còn phải đối mặt với những cảnh tượng kinh tởm hơn nữa.”

“Nói cũng phải.” Ngỗi Tân thở dài.

Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi, bọn họ đều im lặng, buổi họp sắp bắt đầu.

Tổ trưởng tổ Hiện Trường Úy Chi bước lên bục, quét ánh mắt sắc bén qua toàn bộ căn phòng. Không có màn dạo đầu dư thừa, cô ấy vào thẳng vấn đề: “Gần đây bạo loạn băng đảng ở cảng biển diễn ra thường xuyên, gây ra không ít thương vong cho chúng ta. Lực lượng của Đội An Ninh Bờ Biển tại Khu Cảng cũng xuất hiện lỗ hổng lớn, cần phải điều chỉnh khu vực tuần tra của tổ hiện trường.”

Những ai có thể vào tổ hiện trường đều là những người có năng lực chiến đấu cực kỳ xuất sắc. Đây cũng là nhóm thường xuyên đối diện với nguy hiểm nhất, và cũng chịu tổn thất nhân sự nặng nề nhất.

Nhưng về những thương vong của Đội An Ninh Bờ Biển, một phần có thể tính lên đầu Mặt Nạ Bạc, vì khi tiến hành điều tra, hắn đã giết hai người của Đội Sáu.

“Đội Bảy.” Úy Chi hướng ánh mắt về phía Thư Húc Nghiêu, “Từ ngày mai sẽ điều đến Khu Cảng phối hợp cùng Đội Năm và Đội Sáu của Đội An Ninh Bờ Biển thực hiện nhiệm vụ tuần tra.”

Thư Húc Nghiêu đứng dậy cúi chào: “Rõ, xin đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

Này đúng là… vừa mới ngáp đã có người đưa tới cái gối.

Ngỗi Tân thầm suy nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play