Thư Húc Nghiêu nói: “Adam, chiếu đoạn băng mà bệnh viện cung cấp.”

“Vâng.” Theo lời đáp của Adam, một đoạn video hiện ra.

Trong căn phòng điều trị trắng toát, bác sĩ trị liệu tâm lý ngồi sau bàn làm việc, đối diện là tội phạm bệnh tâm thần Sài Kiếm.

Hắn gầy gò, mặt đầy râu lởm chởm, hốc mắt trũng sâu với quầng thâm nặng nề, bị dây trói cố định vào ghế.

Hắn cố hết sức mở to mắt, siết chặt nắm tay: “Tôi thật sự không phải tội phạm tâm thần! Tôi đúng là Sài Kiếm, nhưng tôi không phạm tội, tôi không phải tội phạm tâm thần! Tôi không có bệnh!”

“Được rồi, tôi biết. Xin anh hãy bình tĩnh lại, anh Sài!” Bác sĩ trị liệu ngả người ra sau, giọng nói cẩn trọng, sợ kích động hắn, cố gắng thuyết phục bằng lý lẽ: “Anh nhìn xem, trên bàn tôi có hồ sơ bệnh án của anh. Ở đây ghi lại thông tin cư dân của anh. Anh là Sài Kiếm, công dân cấp sáu, quê ở thành phố Hắc Hải, bệnh tình của anh là...”

Sài Kiếm gào lên dữ dội: “Anh thì biết cái gì mà biết? Tôi không nói dối! Tôi không phải tội phạm! Tôi không phạm tội! Tôi không có bệnh!”

“Anh Sài, tôi hiểu ý anh.” Tay bác sĩ lặng lẽ nhấn nút báo động dưới bàn, nếu Sài Kiếm có hành vi bạo lực, lính canh bên ngoài sẽ lập tức xông vào khống chế hắn.

“Mẹ kiếp! Tôi chỉ ngủ một giấc tỉnh dậy thì thấy mình bị nhốt ở cái chốn quỷ quái này! Tôi là Sài Kiếm, quê ở Kim Lăng, không phải người thành phố Hắc Hải! Lý lịch trong tay anh không phải của tôi! Tôi không phạm tội!” Sài Kiếm gào thét, qua màn hình hologram vẫn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và hoảng loạn ngập tràn trên người hắn. “Luật sư! Cho tôi gọi luật sư! Tôi muốn báo cảnh sát!”

Bác sĩ trị liệu nói: “Anh Sài, anh là công dân cấp sáu, quyền chính trị đã bị tước đoạt. Anh không có quyền kháng cáo, chúng tôi không thể giúp anh thuê luật sư.”

“Đồ chó chết! Mày đang nói nhảm cái gì vậy hả?!” Sài Kiếm vùng ra khỏi dây trói, nhảy khỏi ghế định tóm cổ bác sĩ trị liệu.

Bác sĩ trị liệu nhấn mạnh nút báo động, vội vàng né tránh.

Cửa phòng trị liệu bật mở, lính canh bệnh viện xông vào đè chặt Sài Kiếm xuống bàn.

“Tôi không phải tội phạm! Tôi không phải!” Khuôn mặt hắn bị ép đến méo mó, giọng nói mơ hồ nhưng vẫn cố chấp lặp đi lặp lại câu nói này.

Bác sĩ trị liệu rút ra một ống thuốc an thần từ áo blouse trắng rồi tiêm vào cổ Sài Kiếm.

Sài Kiếm lẩm bẩm trong trạng thái mơ hồ: “Thả tôi… về nhà…”

Hắn nhắm mắt lại, bị thuốc làm cho mê man.

Ngỗi Tân lặng lẽ nhìn toàn bộ cảnh tượng đó.

Khởi đầu của cô đã đủ nguy hiểm. So với cô, khởi đầu của Tập Lương rất đỗi bình thường, cùng lắm là gặp khó khăn về mặt tài chính. Nhưng Sài Kiếm… nhìn tình cảnh bi thảm của hắn, Ngỗi Tân không biết giữa cô và hắn thì ai khốn khổ hơn.

Sài Kiếm quá kích động, hoàn toàn mất đi lý trí. Nếu hắn bình tĩnh lại hẳn sẽ có thể gọi ra giao diện hệ thống trò chơi, tìm hiểu thân phận cơ bản hiện tại của mình. Nhưng hắn quá hoảng loạn, quá sợ hãi, đến mức mất đi khả năng phán đoán.

Ngỗi Tân tự hỏi, rốt cuộc có bao nhiêu người chơi thực sự đọc kỹ thông báo và tài liệu khi đồng ý tham gia trò chơi này? Và có bao nhiêu người ghi nhớ sáu điều cảnh báo kia mà quyết định tuân thủ? Cô biết có rất nhiều người khi chơi game nhìn thấy có điều khoản cần chấp nhận thì chẳng thèm liếc mắt đã bấm đồng ý.

Có lẽ Sài Kiếm chưa từng đọc kỹ email của trò chơi, hắn không biết quy tắc sinh tồn, điều này khiến hắn rơi vào thế bị động.

Ngỗi Tân biết án tử hình của Liên Bang đã bị bãi bỏ từ tám mươi năm trước. Nếu Sài Kiếm không làm gì mà ngoan ngoãn ở lại bệnh viện tâm thần tiếp nhận điều trị, hắn sẽ không gặp nguy hiểm cả đời, thậm chí có thể sống rất thọ. Cái giá phải trả chỉ là mất tự do.

Nhưng Sài Kiếm đã bỏ trốn.

Một khi đã trốn thì Cục Truy Bắt có quyền bắn chết hắn ngay tại chỗ.

Ngỗi Tân từng giết hai tên cướp mà không bị xử lý kỷ luật. Nếu Đội Bảy giết Sài Kiếm, không chỉ không bị trách phạt mà có khi bọn họ còn được thưởng công huân.

Thư Húc Nghiêu nói: “Tội phạm Sài Kiếm không có kinh nghiệm phản trinh sát. Sau khi trốn khỏi bệnh viện tâm thần, hắn đã xuất hiện nhiều lần trên đường phố. Hệ thống giám sát thành phố đã theo dõi được hành tung của hắn.”

“Bản đồ.”

Adam hiển thị bản đồ thành phố, đánh dấu bằng chấm đỏ và đường đỏ là vị trí cùng lộ trình của Sài Kiếm.

“Hắn hoạt động ở khu Bắc, một tiếng trước đã cố vào cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn nhưng không được vì tài khoản đã bị đóng băng. Theo suy đoán của tôi, Sài Kiếm vẫn còn ở khu Bắc, hắn không thể dùng phương tiện công cộng, cũng không thể vào nơi công cộng.” Thư Húc Nghiêu phóng to bản đồ. “Khu ổ chuột ở phía Bắc có ít camera giám sát, là nơi trốn lý tưởng của tội phạm. Cần tập trung tìm kiếm.”

“Hắn rất bất ổn về tinh thần. Siêu năng lực của hắn không có sức sát thương nhưng hiệu quả thật sự vẫn chưa rõ ràng.” Thư Húc Nghiêu nói, “Chúng ta sẽ áp dụng chiến thuật kết hợp với cận chiến và tầm xa. Tôi, Giang Minh và Lưu Khang Vân sẽ truy bắt. Lan Lam điều khiển máy bay không người lái. Ngỗi Tân, cô làm xạ thủ bắn tỉa tầm xa được chứ?”

Xạ thủ bắn tỉa? Đây là vấn đề lớn đấy! Cô thậm chí còn chưa từng chạm tay vào súng!

Ngỗi Tân im lặng. Thư Húc Nghiêu cho rằng cô chỉ là lính mới nhát gan nên động viên: “Nếu bắt giữ thuận lợi sẽ không cần đến xạ thủ. Cô chỉ là phương án dự phòng để đảm bảo hắn không trốn thoát. Kỹ năng bắn tỉa của cô đạt điểm tuyệt đối, tôi tin tưởng ở cô.”

“Cô làm nổi không đấy, lính mới?” Người đàn ông bên trái nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng đầy khiêu khích.

Ngỗi Tân ghép gương mặt anh ta với tư liệu từng xem, nhận ra anh ta chính là Lan Lam – kỹ thuật viên của Đội Bảy, chuyên sửa chữa và điều khiển thiết bị khoa học công nghệ.

“Không vấn đề gì, đội trưởng.” Ngỗi Tân nghiến răng nhận lệnh.

“Được, không chậm trễ nữa, đi thay trang bị thôi.” Thư Húc Nghiêu ra lệnh.

Mọi người đồng loạt đứng dậy lần lượt rời khỏi văn phòng của Thư Húc Nghiêu, rẽ phải đến trước cánh cửa có biển hiệu "Phòng trang bị", lần lượt quét mống mắt.

Ngỗi Tân cũng quét mống mắt rồi bước vào.

Giọng của Adam vang lên từ một nơi nào đó: "Nhiệm vụ lần này yêu cầu trang phục tác chiến chống đạn, súng tiêu chuẩn, dao cận chiến tiêu chuẩn, súng bắn tỉa K80 với kính ngắm dài, máy bay không người lái mini, thiết bị giám sát dữ liệu, bộ đàm dự phòng, mũ bảo hộ chống bạo động, hộp cứu thương khẩn cấp. Vui lòng kiểm tra trang bị trước khi rời khỏi phòng trang bị."

Căn phòng tràn ngập mùi thuốc súng và dầu bảo dưỡng vũ khí.

Từng hàng súng đen bóng treo ngay ngắn trên giá, các loại đạn và băng đạn phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Ngỗi Tân quét mắt nhìn qua, thấy còn rất nhiều loại trang bị kỳ lạ với công dụng không rõ.

Cô đi theo đồng đội chọn một bộ đồ tác chiến chống đạn phù hợp với kích cỡ của mình, sau đó chuyển sang phòng thay đồ nữ để thay trang phục.

Bộ đồ đen tuyền có thiết kế đơn giản, không có bất kỳ trang trí thừa thãi nào, mặc vào hơi bó sát. Chất liệu mỏng nhưng có độ co giãn nhất định. Cô đeo thắt lưng, trên đó có nhiều nút cài ẩn, hình như là để gắn súng và băng đạn vào.

Sau khi thay đồ xong, cô bước đến tủ trưng bày vũ khí, lén quan sát hành động của đồng đội, học theo cách bọn họ lấy vũ khí từ các nhãn dán. Cô chọn một khẩu súng lục tiêu chuẩn đeo bên hông, lấy thêm hai băng đạn và một con dao ngắn sắc bén với lưỡi được xử lý chống phản quang.

Tiếp đó cô đến kệ đặt mũ bảo hộ chống bạo động cầm lấy một cái đội lên đầu. Loại mũ này không che kín toàn bộ đầu mà chủ yếu bảo vệ phía sau gáy.

Là lính bắn tỉa, cô cần trang bị thêm một khẩu súng bắn tỉa K80 với kính ngắm dài.

Khi nhìn vào tủ trưng bày khẩu K80, đầu cô như muốn nổ tung – khẩu súng này… quá lớn! Điều tồi tệ hơn là nó đang ở trạng thái chưa được lắp ráp!

Cô cảm thấy da đầu mình tê rần, nhìn chằm chằm vào các bộ phận của K80 mà không biết phải làm gì tiếp theo.

"Sao thế?"

Lan Lam ghé lại gần hỏi, "Mau lắp ráp đi rồi còn đi! Đội trưởng nói cô đạt điểm tuyệt đối môn bắn tỉa, làm đồng đội với cô bao lâu nay mà vẫn chưa từng thấy cô lắp súng, cho tôi mở mang tầm mắt chút nào."

Ngỗi Tân nhắm mắt hạ quyết tâm, đưa tay lên chạm vào các bộ phận của súng.

Nòng súng, hộp khóa nòng, bộ phận hãm giật, chân chống, khớp nối, kính ngắm… Các linh kiện trong tay cô được lắp ráp nhanh đến mức khiến người khác hoa mắt.

Lan Lam trợn mắt há hốc mồm.

Khi linh kiện cuối cùng được gắn vào, đầu ngón tay Ngỗi Tân bất giác run lên nhè nhẹ.

Vận may đứng về phía cô. Bản năng chiến đấu của cô bao trùm cả lĩnh vực súng ống. Nếu một người đã lắp ráp súng hàng ngàn hàng vạn lần thì dù có nhắm mắt cũng có thể dựa vào trí nhớ cơ bắp để lắp ráp một khẩu súng hoàn chỉnh.

Cô vác K80 lên vai, nói với Lan Lam: "Thấy rồi chứ? Thế nào?"

"Lợi hại đấy!" Lan Lam cười toe toét, ghé lại gần cầm lấy bộ đàm dự phòng mà cô chưa kịp lấy, giúp cô gắn vào thắt lưng.

"Súng chiếm tay cô rồi, để tôi gắn hộ bộ đàm."

"Cảm ơn."

Ngỗi Tân đáp.

Cô không thể quá phụ thuộc vào ‘Bản năng chiến đấu;, không có chút lý thuyết nào cũng không ổn.

Sách giáo trình chuyên ngành điều tra hình sự mà "nhân viên an ninh Ngỗi Tân" từng học vẫn còn để trên bàn trong phòng ngủ. Khi có thời gian cô nhất định sẽ xem lại để bồi đắp khoảng trống trong trí nhớ của mình.

Cùng đồng đội rời khỏi phòng trang bị, tiến ra ngoài hành lang.

Adam nói: "Mời các thành viên Đội Bảy di chuyển theo đèn chỉ dẫn màu vàng. Đội trưởng Thư Húc Nghiêu đã đến bãi đáp trực thăng."

"Tiểu Ngỗi, cô quên bật mũ bảo hộ rồi."

Lan Lam đi bên cạnh Ngỗi Tân.

"Không có tay..."

Ngỗi Tân vác K80, đi lại có chút khó khăn.

May mắn là thể chất của cơ thể này vượt xa người bình thường, nếu không cô đã không thể vác một khẩu súng nặng hàng chục kg mà bước đi nhanh trong hành lang như vậy.

Cô bổ sung thêm: "Đừng gọi tôi là Tiểu Ngỗi, nghe khó chịu lắm."

"Ơ, vậy à? Cô gọi tôi là Tiểu Lam cũng được mà."

Lan Lam cười tít mắt, đưa tay giúp cô bật mũ bảo hộ. Ngay lập tức, dữ liệu xanh lục hiện lên trước mắt cô.

Adam nói trong mũ bảo hộ của cô: "Xin chào, thực tập sinh an ninh Ngỗi Tân. Tôi sẽ hỗ trợ bạn lọc thông tin liên lạc trong đội, đồng thời thu thập các thông số như hướng gió, tốc độ gió, độ ẩm, vật cản, khoảng cách mục tiêu, góc bắn, lực Coriolis,… để cung cấp hỗ trợ dữ liệu cho độ chính xác của bạn."

… Công nghệ tiên tiến đến vậy sao? Ngỗi Tân thầm tặc lưỡi.

Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại. Họ lên đến bãi đáp trực thăng trên tầng thượng.

Thư Húc Nghiêu đứng trước một chiếc xe cảnh sát dài, anh ta cũng đã trang bị đầy đủ. "Chuẩn bị xuất phát."

"Rõ, đội trưởng!"

Mọi người lần lượt leo lên xe. Ngỗi Tân ôm khẩu súng bắn tỉa dài hơn một mét, một mình chiếm trọn hàng ghế cuối.

Xe cảnh sát lơ lửng trên không trung.

Lúc này, Lưu Khang Vân vốn vẫn im lặng từ nãy đến giờ chợt lên tiếng: "Mọi người kiểm tra lại khóa an toàn của súng đi, đừng để cướp cò."

Giang Minh bất lực nói: "Nhiệm vụ nào cậu cũng nhắc… Tôi nghe đến chai cả tai rồi."

Lan Lam quay đầu từ ghế trước, thấy Ngỗi Tân có vẻ bối rối liền giải thích: "Hồi trước súng của cậu ta bị hỏng khóa an toàn. Có lần đang ngồi trên xe, súng đeo ngang hông đột nhiên cướp cò, không bắn trúng ai nhưng lại bắn vào xe cảnh sát. Lúc đó xe đang bay giữa trời, thế là bốc cháy ngay tại chỗ, suýt thì rơi thẳng xuống. Kể từ đó, lão Lưu bị ám ảnh tâm lý luôn, hahaha…"

Nghe xong Ngỗi Tân theo phản xạ cúi đầu kiểm tra khóa an toàn trên khẩu súng tiêu chuẩn bên hông có ổn không.

"Không cần căng thẳng quá, Ngỗi Tân." Từ ghế lái, Thư Húc Nghiêu cất giọng trầm ổn. "Cô chỉ cần siết chặt súng, nhắm đúng mục tiêu và giữ sự tập trung. Những thứ khác thì không cần bận tâm."

"Rõ, đội trưởng." Ngỗi Tân khẽ đáp.

Mưa vẫn trút xuống không ngừng nghỉ, không chút khoan nhượng. Tâm trạng cô nặng trĩu như chính cơn mưa này.

Cửa sổ xe cảnh sát phủ đầy những hạt nước mưa, cản trở tầm nhìn của Ngỗi Tân. Chiếc xe bay suốt ba mươi phút rồi từ từ hạ cánh.

“Đã đến khu vực mục tiêu.” Adam lên tiếng. “Vị trí bắn tỉa tối ưu: Tháp tín hiệu Quảng trường Tự do, khu Bắc. Nhân viên an ninh Ngỗi Tân, hãy di chuyển đến đó. Nhân viên an ninh Lan Lam có thể cùng đi để điều khiển đội máy bay không người lái. Tháp cao 230 mét, tầm nhìn trên cao khá rộng.”

“Xuất phát.” Thư Húc Nghiêu ra lệnh.

Các thành viên Đội Bảy trao đổi ánh mắt, Ngỗi Tân và Lan Lam dẫn đầu rời đội, hướng đến tháp tín hiệu cách đó không xa.

Lên đến tầng cao nhất, Ngỗi Tân hít sâu một hơi, quỳ một gối xuống dựng súng K80, mắt cô dán vào kính ngắm.

Lan Lam mở balo lấy ra một hộp kim loại, bật nắp. Năm chiếc máy bay mini chỉ nhỏ bằng nắm tay tách khỏi hộp, lao vút vào màn mưa như bầy chim săn mồi, bay về phía khu dân cư bên dưới.

“Mấy thứ này chủ yếu dùng để dò quét mục tiêu. Dù sao cũng là khu dân cư, không thể dùng máy bay không người lái vũ trang, dễ gây thương vong ngoài ý muốn. Vẫn nên dựa vào độ chính xác của tay bắn tỉa thì hơn.” Lan Lam điều khiển bảng thao tác, mắt anh ta dán vào màn hình điều khiển. “Adam cũng có thể kiểm soát máy bay không người lái nhưng chức năng chính của nó là thu thập và phân tích dữ liệu. Người điều khiển thủ công sẽ giảm tải khối lượng tính toán, giúp Adam phản hồi nhanh và chính xác hơn. Chậc, Cục Truy Bắt nên nâng cấp lõi xử lý của Adam đi, vậy thì chúng ta đỡ tốn công hơn nhiều.”

Ngỗi Tân tập trung cao độ, không đáp lời.

Cô quét qua khu dân cư dưới kính ngắm cường đại, tìm kiếm bóng dáng Sài Kiếm.

K80 dịch chuyển từng milimet, cô lần lượt xác nhận vị trí của Đội trưởng Thư và các thành viên Giang Minh, Lưu Khang Vân, sau đó cô rời mắt khỏi kính ngắm, ngón tay đặt hờ trên cò súng. Tinh thần cô căng như dây đàn, khẩu súng trở thành một phần của cơ thể.

Chính cô cũng không nhận ra, nòng súng đang vô thức bám theo từng chuyển động trong kính ngắm—bất kể đó là đồng đội hay những dân thường di chuyển trong khu ổ chuột.

Bản năng chiến đấu trong cô hoàn toàn thức tỉnh. Lúc này, cô chính là con chim ưng bay lượn trên bầu trời săn tìm con mồi, là con mãng xà ẩn nấp trong bóng tối chực chờ ra đòn. Cô không cần cố ý thực hiện, bản năng săn mồi đã chi phối cơ thể, biến cô thành một kẻ đi săn.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó...

Ngỗi Tân có một ý nghĩ thoáng qua—bắn hạ toàn bộ những gì đang chuyển động trong kính ngắm.

Cô thở đều, điều chỉnh tâm trạng, loại bỏ tạp niệm.

“Mục tiêu xuất hiện.” Adam đột nhiên thông báo.

Lan Lam lập tức điều khiển máy bay không người lái bám theo.

Ngỗi Tân nhanh chóng điều chỉnh góc ngắm, tìm kiếm mục tiêu theo dấu hiệu của Adam—cô nhìn thấy hắn rồi!

Một bóng người chật vật hiện ra trong kính ngắm. Người đàn ông kẹp chặt một ổ bánh mì trong miệng, chân trần chạy băng qua con phố, bóng dáng vừa đáng thương vừa buồn cười.

“Khoảng cách đến mục tiêu: 986,2 mét. Gió hiện tại cấp 2,3. Góc độ…” Dữ liệu hiện lên trong mắt Ngỗi Tân.

Cô khóa chặt mục tiêu Sài Kiếm, ngón tay đặt lên cò súng. ( app truyện T Y T )
 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play