Mặt Nạ Bạc băng bó xong vết thương, loạng choạng bước đến chiếc ghế sô pha rồi ngồi ngã phịch xuống đó.
Hắn thở gấp, mang theo chút run rẩy, cố chịu đựng cơn đau.
"Cậu hãy thuật lại toàn bộ quá trình xảy ra lúc đó đi." Ngỗi Tân đứng trước ghế sô pha, nhìn xuống hắn.
Mặt Nạ Bạc bật cười: "Xem ra tin đồn không sai, cô thực sự là một người lạnh lùng."
Hắn điều chỉnh tư thế ngồi rồi bắt đầu kể lại: "Tối qua tôi đến cảng theo chỉ thị của cô để điều tra hiện trường vụ nổ. Ở đó có nhân viên an ninh tuần tra, tôi mất rất nhiều công sức mới quét được dữ liệu hiện trường."
Mặt Nạ Bạc lấy từ trong túi ra một quả cầu kim loại và ném cho Ngỗi Tân. Cô bắt gọn nó một cách chuẩn xác, quả cầu lập tức mở ra trong tay cô, chiếu lên một chùm ảnh ba chiều. Hình ảnh mô phỏng hiện trường vụ nổ cùng phân tích dữ liệu hiện lên đầy đủ trước mắt cô.
"Phạm vi ảnh hưởng của vụ nổ: ba mươi mét. Chất nổ ước tính là bom xăng tự chế..."
Bom xăng tự chế, thiết bị này quá thô sơ. Với khả năng điều động kho hàng ở bến cảng của Cơ Giới Bình Minh, thành viên tổ chức khi hành động chắc chắn không chỉ sử dụng loại bom xăng tự chế rẻ tiền này, chí ít cũng phải là đạn dược quân dụng chính quy.
Từ đó suy đoán, kẻ đứng sau vụ nổ này có thể không phải là Cơ Giới Bình Minh.
Ngỗi Tân chạm vào hình ảnh ba chiều, hiện trường vụ nổ khác lập tức xuất hiện. Lần này phạm vi vụ nổ nhỏ hơn, chưa đến mười mét. Chất nổ ước tính là chai chai xăng chống tăng, nhiên liệu là ethanol.
Sau khi liên tục đối chiếu dữ liệu từ các vụ nổ, Ngỗi Tân có thể xác nhận suy đoán ban đầu.
Thủ phạm của chuỗi vụ nổ trước đó không phải là Cơ Giới Bình Minh, có một thế lực thứ ba vô hình đã tham gia vào vụ nổ tại cảng.
Còn về mục đích của thế lực thứ ba này, và liệu chúng có liên quan đến tàu Kraken hay không, tất cả đều cần được tiếp tục điều tra.
Mặt Nạ Bạc hành động thực sự hiệu quả, chỉ trong một đêm đã thu thập được nhiều dữ liệu như vậy, chạy đôn chạy đáo suốt đêm hẳn là đã kiệt sức.
Ngỗi Tân ném quả cầu kim loại trở lại ngực Mặt Nạ Bạc: "Tiếp tục kể lại những chuyện đã xảy ra với anh."
"Ban đầu sau khi thu thập được dữ liệu hiện trường, tôi định lập tức quay về giao cho cô. Nhưng đúng lúc đó, tôi bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Khi tôi chạy đến nơi phát ra âm thanh, một nhân viên an ninh đang tuần tra đã bị quái vật giết chết. Nó còn đang định chui vào xác người đó để đẻ trứng." Khuôn mặt Mặt Nạ Bạc lộ rõ vẻ ghê tởm. "Tôi đã tiêu diệt con quái vật, nhưng đồng đội của nhân viên an ninh đó lại chạy đến... Hắn nhìn thấy tôi nên tôi buộc phải giết luôn cả hắn cùng với con quái vật. Thi thể thì tôi đã xử lý xong rồi."
"Đó là con quái vật đầu tiên." Ngỗi Tân nói. "Cậu đã gặp tổng cộng ba con tối qua."
"Ừ. Con thứ hai tự tìm đến tôi. Nó ký sinh vào một công nhân tại bến cảng. Sau khi bị nó ký sinh, người đó chỉ còn lại da bọc xương, hoàn toàn cạn kiệt dinh dưỡng. Tôi đoán nó đang gấp rút tích lũy năng lượng cho lần lột xác tiếp theo, muốn tìm một vật chủ mới. Khi nó phát hiện ra tôi, nó lập tức muốn ký sinh vào tôi." Mặt Nạ Bạc nhăn mặt. "Chậc, thật kinh tởm. Chính con thứ hai này khiến tôi bị thương."
"Con thứ ba?" Ngỗi Tân hỏi.
"Không có gì đáng nói cả. Nó vừa từ dưới biển bò lên bến cảng thì bị tôi phát hiện." Mặt Nạ Bạc nhún vai. "Nó chưa kịp tìm vật chủ để ký sinh, chỉ là một ấu thể yếu ớt."
Quái vật—một sinh vật sống dưới biển, bò lên bờ để tìm vật chủ và đẻ trứng trong thi thể con người.
Loại quái vật này không hề yếu, nó có thể giết chết nhân viên an ninh với sức mạnh vượt xa người thường, thậm chí còn có thể làm Mặt Nạ Bạc bị thương—một người sở hữu siêu năng lực.
Ngỗi Tân khẽ cười khổ. Cô sớm nên hiểu rằng, trong một thế giới kết hợp giữa Cyberpunk và hiện tượng siêu nhiên, có xuất hiện thứ quái đản gì cũng không đáng ngạc nhiên.
Mức độ nguy hiểm của Thế giới Thứ Hai trong mắt cô lại tăng lên một bậc.
"Trước đây một tháng cũng chưa chắc gặp được một con, vậy tại sao tối qua lại xuất hiện nhiều như vậy?" Mặt Nạ Bạc nói. "Chúng ta nên báo cáo lại cho tổ chức."
"Ừ, nên báo cáo..." Ngỗi Tân đột nhiên dừng lại, thiết bị liên lạc trong túi cô rung lên. Đó là thiết bị liên lạc của Cục Truy Bắt.
Trên màn hình hiển thị người gọi—Thư Húc Nghiêu.
Cô nhấn nút nghe: "Đội trưởng."
"Ngỗi Tân, tình hình hồi phục của cô thế nào rồi?" Giọng nói của Thư Húc Nghiêu mang theo chút nghiêm trọng.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Ngỗi Tân nhận ra giọng điệu của anh ta không được bình thường.
"Mạc Cảnh Đồng và Uông Kiến Mộc của đội số Sáu gặp chuyện khi tuần tra ở cảng tối qua." Thư Húc Nghiêu nói. "Hiện tại vị trí tuần tra cảng đang bị bỏ trống, cần người lấp vào gấp. Ngỗi Tân, dạo gần đây chúng ta chịu thương vong quá nhiều, không còn người điều động nữa. Nếu cô đã hồi phục thì tốt nhất hãy quay lại nhận nhiệm vụ càng sớm càng tốt."
"…Được. Tôi sẽ trở lại Cục Truy Bắt vào sáng mai." Ngỗi Tân nói.
Thư Húc Nghiêu có vẻ rất bận rộn, không phí lời một câu nào. Sau khi giao nhiệm vụ cần thiết, anh ta lập tức cúp máy.
Ngỗi Tân đặt thiết bị liên lạc xuống, ánh mắt hướng về Mặt Nạ Bạc, người đang ngồi trên ghế sô pha hóng chuyện như một khán giả.
Mạc Cảnh Đồng và Uông Kiến Mộc trực thuộc đội số Sáu tổ Hiện Trường ở khu bên cạnh. Ngỗi Tân đã đọc qua hồ sơ của bọn họ. Tối qua, Mặt Nạ Bạc tận mắt chứng kiến một người trong số họ bị quái vật giết chết, sau đó thủ tiêu luôn người còn lại khi bị người đó đến kiểm tra.
"Nếu cô đi tuần ở cảng thì tôi hành động sẽ tiện lợi hơn nhiều rồi, có đúng không?" Mặt Nạ Bạc hào hứng nói. "Sắp xếp thuốc nổ ở đó cũng dễ hơn. Ha, xem ra tôi gặp may, không phí công đêm qua giết người, ai ngờ lại trúng ngay người thuộc tổ Hiện Trường của các cô."
"Phải, cậu giết người của tổ tôi, làm tổ Công Tác Hiện Trường không còn ai để điều động, thế là kỳ nghỉ ba ngày của tôi bị rút xuống còn một ngày." Ngỗi Tân bình tĩnh đáp. "Đi làm nghĩa là tôi sẽ phải ở bên cạnh đồng đội suốt thời gian dài, không thể kịp thời liên lạc với cậu để bàn kế hoạch."
Mặt Nạ Bạc sững người: "Cái đó tôi không nghĩ tới... hoàn toàn là ngoài ý muốn thôi mà."
"Tôi cũng không mong cậu nghĩ được đến đó." Ngỗi Tân xoa trán. "Thôi, sự cố luôn khó tránh khỏi, đây không phải lỗi của cậu. Kế hoạch phải tùy tình hình mà điều chỉnh. Nếu có chuyện bất ngờ xảy ra mà cậu không liên lạc được với tôi thì cứ tự xử lý, không cần chờ lệnh. Sau đó nhớ báo cáo lại."
"Được." Mặt Nạ Bạc gật đầu.
Thời gian thích ứng của cô đã ít đi. Tối qua cô thức trắng để xem tài liệu, giờ cô phải ngủ một giấc để hồi sức.
"Tôi có việc phải làm, trước khi hồi phục thì đừng cử động lung tung." Ngỗi Tân nói.
"Khoan đã!" Mặt Nạ Bạc gọi cô lại.
"Gì?" Ngỗi Tân quay đầu.
"Tôi đói, có gì ăn không?" Hắn nghiêm túc hỏi. "Tôi chạy suốt cả đêm, không ngủ không ăn, dùng năng lực xong thì càng đói hơn."
Ngỗi Tân trầm ngâm: "Trong bếp hết đồ rồi, gọi đồ ăn ngoài đi, tiện thể gọi thêm một phần cho tôi nữa."
Mặt Nạ Bạc: "...Được rồi, tôi gọi."
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên.
Người xuất hiện trước cửa là một shipper mặc đồng phục giao hàng. "Xin chào, đơn hàng của... Ể? Sư tỷ! Hóa ra chị sống ở đây à!"
Ngỗi Tân không ngờ Tập Lương lại đi làm thêm giao đồ ăn, cô có chút ngạc nhiên: "Cậu vừa học vừa làm à?" ( app truyện TᎽT )
"Đúng vậy, kiếm tiền học đại học thôi. Nhưng không biết có kiếm đủ không... chắc khó lắm." Tập Lương đưa túi đồ ăn qua. "Em còn đơn tiếp theo phải giao, tạm biệt sư tỷ nhé!"
Ngỗi Tân phất tay chào rồi đóng cửa lại.
"Thằng nhóc đó là ai thế?" Mặt Nạ Bạc hỏi.
"Một sinh viên mới đậu vào khoa Cơ khí của Học viện Hắc Hải. Nhân vật tôi đang đóng giả cũng là cựu sinh viên của trường đó." Ngỗi Tân mở hộp đồ ăn.
"Khoa Cơ khí? Là nhân tài mà tổ chức cần." Động tác bóc đũa của Mặt Nạ Bạc khựng lại. "Hoàn cảnh gia đình cậu ta thế nào?"
"Không mấy khá giả, bố mẹ mở một cửa hàng tiện lợi."
Mặt Nạ Bạc lập tức hiểu ra: "Cô biết rõ vậy? Cô đã cân nhắc thu nhận cậu ta vào tổ chức rồi à?"
Ra là tổ chức Cơ Giới Bình Minh cũng đang chiêu mộ thành viên mới?
"Không thể quá vội vàng." Ngỗi Tân bình thản nói.
"Phải, cần quan sát thêm một thời gian." Mặt Nạ Bạc mở hộp đồ ăn.
"Nhưng những người có hoàn cảnh không tốt thường dễ chiêu mộ hơn. Họ dễ bị tiền bạc cám dỗ." Ngỗi Tân đột nhiên nói. "Chỉ cần đưa ra một chút lợi ích là có thể trói buộc bọn họ vào lợi ích chung."
"Vậy thì báo cáo luôn tình trạng quái vật xuất hiện liên tục ở cảng cùng với tên của sinh viên Học viện Hắc Hải đó đi. Nếu cậu ta đạt yêu cầu, tổ chức sẽ cử người đến tiếp xúc." Mặt Nạ Bạc đề nghị.
"Được, cậu viết báo cáo đi." Ngỗi Tân không hề khách sáo. "Cậu ta tên là Tập Lương."
Mặt Nạ Bạc nuốt nghẹn một hồi, cuối cùng đành nhẫn nhịn: "Tôi viết thì tôi viết ... dù sao cũng đang rảnh rỗi dưỡng thương."
Sau khi ăn xong, Mặt Nạ Bạc nghiêm túc viết báo cáo trình lên tổ chức. Ngỗi Tân xem qua, cô xác nhận không có vấn đề gì hắn mới yên tâm gửi đi.
Báo cáo của Mặt Nạ Bạc được Ngỗi Tân công nhận, hắn tự thấy rất hài lòng. Còn Ngỗi Tân thì từ báo cáo đó rút ra được cách thức trình bày tiêu chuẩn khi báo cáo cho Cơ Giới Bình Minh, cô cũng thấy rất hài lòng.
Cô nhận ra trong báo cáo, Mặt Nạ Bạc không dùng từ "quái vật" mà thay vào đó là "sinh vật dị chủng". Theo cô, "sinh vật dị chủng" chính là thuật ngữ chính thức thay thế cho từ "quái vật".
Ngỗi Tân trở về phòng nghỉ ngơi, còn Mặt Nạ Bạc cuộn mình trên ghế sô pha với một tấm chăn mỏng.
Một nhúm tóc trắng lòi ra khỏi tấm chăn, trông như một con mèo núp dưới chăn mà cứ tưởng mình đã trốn rất kỹ.
Ngỗi Tân nhớ lại cử chỉ và cách hành xử của Mặt Nạ Bạc rồi thầm đánh giá trong đầu: "Ngoài việc nghe lời và có siêu năng lực ra thì chẳng khác gì một con mèo ngốc nghếch."
Tài liệu của Cục Truy Bắt vẫn còn một phần chưa xem hết, nhưng thời gian còn lại không đủ để Ngỗi Tân xem xét kỹ lưỡng. Cô chỉ lướt qua, tập trung tìm kiếm những đoạn liên quan đến “quái vật” và “sinh vật dị chủng.”
Cuối tài liệu có một đoạn như sau: Tổ Ứng Cứu của Cục Truy Bắt, tổ trưởng không rõ danh tính, thành viên không cố định, văn phòng nằm ở tầng hầm thứ ba của tòa nhà Cục Truy Bắt. Nhiệm vụ chính của đoàn đội ngầm này là bí mật tiêu diệt các sinh vật dị chủng xuất hiện ở khắp nơi.
Cục Truy Bắt ẩn giấu rất nhiều bí mật, ví dụ như Tổ Ứng Cứu bí ẩn. Thế giới Thứ Hai cũng có vô số thứ kỳ lạ, chẳng hạn như những “quái vật” mà Mặt Nạ Bạc nhắc đến - những sinh vật dị chủng.
Thời gian nghỉ ngơi không còn nhiều, Ngỗi Tân đặt chiếc vòng tay xuống, ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
…
Cô ngủ liền tám tiếng.
Khi chuông báo thức vang lên, Ngỗi Tân rời giường, rửa mặt thay đồ.
Cô vốc nước lạnh lên mặt, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương một lúc, lẩm bẩm: “Sợ hãi sẽ khiến con người dậm chân tại chỗ.”
Cô không thể dừng lại. Dù ở Thế giới Thứ Nhất hay Thế giới Thứ Hai, cô đều không thể dừng lại.
Ngỗi Tân đẩy cửa nhà vệ sinh bước vào phòng khách, vừa vặn thấy Mặt Nạ Bạc đang bám vào cửa sổ, trèo từ ngoài ban công vào nhà.
“Buổi sáng tôi đi mua thực phẩm, gọi đồ ăn bên ngoài quá đắt.” Mặt Nạ Bạc xách theo túi lớn túi nhỏ, mong chờ nhìn Ngỗi Tân.
“Ừ, cũng đến lúc ăn sáng rồi.” Ngỗi Tân nói, “Đồ dư thì cất vào tủ lạnh đi.”
Xét đến việc hắn đã bỏ tiền mua thức ăn, mức độ khoan dung của Ngỗi Tân đối với hắn có thể cao hơn một chút.
Cô đơn giản chuẩn bị hai phần bữa sáng, sau khi ăn xong, Mặt Nạ Bạc tự giác thu dọn bát đũa mang đi rửa.
Vừa rửa vừa hỏi: “Tôi đã gần hồi phục rồi, hôm nay có nhiệm vụ gì không?”
Nhanh vậy sao? Ngỗi Tân khó tin nghĩ.
Mỗi người sở hữu siêu năng lực đều có tốc độ hồi phục nhanh như vậy à? Mặt Nạ Bạc không sử dụng khoang trị liệu công nghệ cao mà vẫn hồi phục nhanh đến mức không giống con người.
“Tạm thời không có.” Ngỗi Tân thay giày ở cửa, “Nếu tôi được phân công tuần tra khu vực cảng, tôi sẽ thông báo cho cậu. Nếu không thì cứ chờ lệnh. Trong lúc đó cậu có thể hành động tự do.”
Cô cầm ô, mở cửa bước ra ngoài.
Mưa ở thành phố Hắc Hải kéo dài rất lâu, nơi này chẳng khác nào một thành phố mưa. Ngỗi Tân chờ tàu điện trên không tại trạm dừng, một phút sau tàu điện đến đúng giờ.
Ban ngày thành phố Hắc Hải mất đi ánh sáng neon và các quảng cáo hologram rực rỡ, trở nên giản dị hơn nhiều. Nhìn ra xa, mọi tòa nhà đều mang một sắc xám đậm giữa màn mưa mịt mù, tạo một cảm giác ngột ngạt đè nén.
Vài chục phút sau, Ngỗi Tân đến cổng tòa nhà Cục Truy Bắt.
“Chào mừng trở lại, thực tập sinh an ninh Ngỗi Tân. Vui lòng đặt ô của cô vào giá để ô công cộng.” Giọng nói của Adam vang lên trong tai cô.
Ngỗi Tân làm theo, sau đó đi thang máy đến văn phòng của Thư Húc Nghiêu.
Cô gõ cửa.
“Mời vào.” Thư Húc Nghiêu nói.
Cánh cửa mở ra, khoảnh khắc bước vào, trái tim Ngỗi Tân bất giác thót lại.
Trong phòng có đến bốn năm người, đều là thành viên của Đội Bảy. Thấy Ngỗi Tân đi vào, bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn cô.
“Được rồi, không cần dài dòng.” Thư Húc Nghiêu gõ tay lên bàn, kéo sự chú ý của mọi người trở lại. “Ngồi đi Ngỗi Tân, chúng ta sẽ bắt đầu thảo luận về mục tiêu nhiệm vụ lần này.”
Ngỗi Tân kéo ghế xoay ngồi xuống.
Thư Húc Nghiêu bật thiết bị chiếu hologram, hình ảnh ba chiều chân thực xuất hiện trong không trung.
“Đây là mục tiêu lần này. Sài Kiếm, công dân cấp sáu, phạm tội giết người cấp một. Tuy nhiên do mắc bệnh tâm thần nên hắn không phải thụ án trong nhà tù mà được điều trị tại Bệnh viện Tâm thần thành phố Hắc Hải.” Thư Húc Nghiêu nói, “Đêm qua hắn đã trốn thoát sau khi tấn công bác sĩ điều trị.”
“Hắn làm cách nào?” Người đàn ông ngồi bên trái Ngỗi Tân hỏi. “Bác sĩ điều trị của hắn còn sống chứ?”
“Bác sĩ chỉ bị thương nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng.” Thư Húc Nghiêu nói, “Còn về cách hắn trốn thoát… Theo phân tích, có khả năng hắn đã thức tỉnh.”
“Thức tỉnh? Ý anh là hắn đã trở thành một người thức tỉnh sở hữu siêu năng lực?” Thành viên Đội Bảy đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Adam phán đoán rằng siêu năng lực của hắn không có tính sát thương. Các thiết bị giám sát trong bệnh viện tâm thần không bị phá hủy, khả năng cao là hắn đã dùng năng lực của mình để trốn đi.” Thư Húc Nghiêu nói, “Nhiệm vụ của chúng ta là truy bắt hắn về. Nếu trong quá trình đó hắn chống cự quyết liệt hoặc đe dọa đến sự an toàn của dân thường, chúng ta có thể hạ gục hắn ngay tại chỗ.”
“Tôi có một câu hỏi.” Ngỗi Tân lên tiếng. “Tình trạng tinh thần của bệnh nhân này có ổn định không? Trước khi bỏ trốn và tấn công bác sĩ, hắn có biểu hiện hay dấu hiệu bất thường nào không?”
“Đúng là có.” Thư Húc Nghiêu cau mày. “Bệnh viện đã cung cấp video điều trị của Sài Kiếm. Hắn khăng khăng cho rằng mình không bị bệnh, liên tục nhấn mạnh với bác sĩ rằng hắn không phải người của thành phố Hắc Hải. Hắn nói hắn đến từ một thành phố có tên ‘Kim Lăng’…”
“Vậy thì vẫn còn bệnh nặng lắm.” Một thành viên cười nói.
Câu nói đó khiến những người khác cũng bật cười hưởng ứng.
Nhưng Ngỗi Tân không có tâm trạng hòa theo bọn họ để tỏ ra hòa nhập nữa.
Kim Lăng.
Tên tù nhân tâm thần vừa trốn thoát, Sài Kiếm, nói rằng hắn đến từ Kim Lăng.
Sài Kiếm cũng là một người chơi của Thế giới Thứ Nhất!