Hứa Diên Trạch không muốn dính líu đến chuyện của Hoàng đế, hơn nữa hắn bị thương, đáng lẽ nên ôm vợ ngủ trong chăn ấm mới phải, còn đi lung tung làm gì?
Nhưng Hướng Hàn khuyên hắn: “Đó là Hoàng đế đấy, lỡ đâu ban cho ngươi một chức quan nhỏ, thì chúng ta không cần phải sợ tên họ Tiết nữa.”
Hứa Diên Trạch lại không mấy lạc quan, không phải nói Hoàng đế không có năng lực, trên thực tế, Hoàng đế có thể đàn áp các thế gia kinh thành, tích cực thực hiện cải cách, vẫn có chút thủ đoạn. Nhưng tình hình biên quân phức tạp, sự cát cứ của các phiên trấn đã có từ lâu, những Tiết độ sứ nắm giữ trọng binh như Tiết Khánh Lâm không chỉ có một. Một con sâu làm rầu nồi canh, bất kể bắt đầu từ ai, các phiên trấn khác chắc chắn sẽ nổi dậy chống lại. Mong chờ dựa vào Hoàng đế để đối phó với Tiết Khánh Lâm, còn không bằng tự mình ra tay còn đáng tin cậy hơn.
Nhưng Hướng Hàn lại nói: “Bệ hạ đã hạ chỉ rồi, làm sao mà không đi được? Hơn nữa, nếu ngươi có được một chức quan nhỏ, nhà chúng ta còn có thể miễn được không ít thuế.”
Vì vậy, để cho vợ vui lòng, Hứa Diên Trạch mang theo thương tích lên đường, hy vọng có thể xin Hoàng đế một chức quan nhỏ.
Đến khi Tiết Khánh Lâm biết chuyện này, đoàn người đã ra khỏi Kim Châu, thẳng tiến về phía huyện Xương. Huyện Xương tuy gần Kim Châu, nhưng không thuộc quyền quản lý của Kim Ô, huyện lệnh cũng không phải là người của Tiết Khánh Lâm.
Vì vậy, dù Tiết Khánh Lâm trong lòng căm hận, nhưng cũng không dám công khai làm gì. Giống như Hoàng đế, gã ta cũng e ngại các phiên trấn khác, sợ rằng khi chọc giận quân đội triều đình, họ sẽ thừa cơ cướp bóc. Hơn nữa thời cơ đã mất, ra tay nữa cũng vô nghĩa, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play