Nàng lặng thinh một lát, sau đó đột nhiên hỏi: "Triệu Vô Ưu thực sự là kẻ đã giết cha ngươi sao?"
Nụ cười trên mặt Yêu Yêu lập tức biến mất.
Sau một lúc lâu, Yêu Yêu khẽ đáp một tiếng, giọng trầm thấp.
Nhạc Quy cũng không biết phải nói gì, đắn đo hồi lâu, cuối cùng nàng chỉ vụng về vỗ nhẹ tay nàng ấy, thấp giọng nói: "Nén đau buồn."
"Chuyện cũng đã qua lâu rồi, ta cũng không còn quá đau lòng nữa." Yêu Yêu rất nhanh thu lại cảm xúc, khẽ cười: "Dù là tu sĩ hay phàm nhân, trước dòng chảy của thời gian thì đều yếu ớt như nhau. Một trăm năm đã trôi qua, ta đã sớm quên mất nỗi đau khi mất cha năm đó. Chỉ là thỉnh thoảng nhớ lại cảnh Triệu Vô Ưu coi ta như trò cười, nhìn ta tận tụy vì Vọng Thiên Tông mà bán mạng trong khi bản thân là một kẻ nằm vùng, ta lại cảm thấy nhục nhã mà thôi."
Nhạc Quy chưa từng trải qua chuyện như vậy, không cách nào thấu hiểu. Chỉ là trong lòng lơ đãng nghĩ, nỗi đau mất đi người thân giống như một chiếc gai nhọn ẩn sâu trong bóng tối, tùy vào thời điểm chạm vào, nó sẽ tạo ra những vết thương nông sâu khác nhau. Nào có chuyện nói quên là quên được.
"Nhưng nghĩ lại cũng thật thú vị. Triệu Vô Ưu, một kẻ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích vậy mà cuối cùng lại vì nữ nhi mà dễ dàng từ bỏ mọi thứ." Yêu Yêu nghiêng đầu nhìn về phía Nhạc Quy, trong đôi mắt nàng ấy, mây ráng đỏ rực phản chiếu vô cùng rõ ràng: "Nhạc Quy, ngươi nói xem, ông ta cũng là một người cha, vậy tại sao năm đó khi đoạt đi tu vi của cha ta, lừa ta đến ma giới làm nội gián, ông ta lại có thể đường hoàng tự tin đến thế?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT