Lâm Nhứ không biết mình đã vượt qua nửa học kỳ này như thế nào. Cô chỉ biết, cô đã dùng cách ngốc nghếch nhất để cố gắng học tập.
Vào giờ thể dục giữa tiết khi mọi người tự do hoạt động, cô sẽ thoải mái đứng một mình ở hàng cuối của đội hình lớp học thuộc từ vựng tiếng Anh. Dù những người xung quanh thấy “hành vi kỳ quặc” này của cô và chỉ trỏ bàn tán, cô bỗng nhiên không còn để tâm nữa.
Thậm chí, khi cậu bạn cùng bàn cố ý ném cho cô tờ đề thi rách góc, cô điềm nhiên nhận lấy, mỉm cười với cậu ta, rồi cầm bút tiếp tục vùi đầu vào bài kiểm tra.
Không biết vì sao, cô không còn dễ buồn bã như trước nữa.
Có lẽ vì cô được thầy giáo toán gọi lên bảng làm một bài toán khó bất ngờ thay cô giải được một cách suôn sẻ. Trong lời khen của thầy và tiếng xuýt xoa của các bạn, tiếng nhạc giờ ra chơi bên ngoài cửa sổ bất chợt vang lên.
Là bài “Lư Châu Nguyệt” của Hứa Tung. Bài hát mà phát thanh viên đài phát thanh trường Diệp Phong thích nhất.
Có lẽ là lúc một cậu bạn trong lớp hét lên “Anh Diệp của tớ đỉnh thật đấy” thì nhạc đột nhiên dừng lại. Cậu nhóc hậu đậu trong phòng phát thanh vô tình nói lời xin lỗi không đầu không đuôi qua loa với thầy cô và các bạn đang học, rồi vô ý chạm vào nút phát, tiếng nhạc lại vang lên. Trong lúc cậu ta hoảng loạn tắt nút lại nhấn liên tục mấy lần mà vẫn không tắt được.
Cô cùng các bạn trong lớp bật cười.
Ánh trăng Lư Châu vừa vặn rơi đúng vào trái tim cô.
Lần tiếp theo gặp Diệp Phong là vào kỳ thi giữa kỳ học kỳ một năm lớp tám. Với thành tích đứng nhất lớp, nhì toàn khối ở kỳ thi cuối kỳ trước, cô ngồi ở ghế phía sau cậu.
Dù cô chắc chắn cậu đã biết thành tích cuối kỳ trước của cô từ lâu, cô vẫn thầm tò mò, không ngừng đoán xem cậu sẽ nói gì khi gặp cô.
Cô ngồi ngay ngắn trước bàn học, giả vờ chăm chú lật sách ngữ văn xem phần dịch thơ cổ, nhưng trái tim đã sớm bay ra cửa, rạo rực chờ đợi cậu xuất hiện.
Cuối cùng, khóe mắt cô thoáng thấy bóng dáng cậu bước vào từ ngoài cửa. Cô vô thức cúi đầu thấp hơn, cố gắng trấn tĩnh để kìm lại nhịp tim hơi rối loạn.
“Đúng là thâm tàng bất lộ, bạn Lâm.”
Diệp Phong bước đến chỗ ngồi, ném cặp đeo vai vào ngăn bàn, vừa ngồi xuống đã quay đầu hỏi cô: “Thế nào, cảm giác đứng nhất lớp có sướng không?”
Cô bật cười, học theo dáng vẻ của cậu, hơi ngẩng đầu lên, tự tin nói: “Vô cùng sung sướng.”
Diệp Phong bĩu môi, vỗ vỗ vào lưng ghế của mình, nhướn mày bảo: “Thế là đủ hài lòng rồi à? Ngồi chỗ tớ còn sướng hơn.”
Lâm Nhứ cười đáp lại: “Vậy tớ sẽ cố gắng thêm, tranh thủ lần sau được trải nghiệm.”
Có lẽ do tối qua thức khuya ôn tập đến tận sáng nên khi thi môn ngữ văn đầu tiên, Lâm Nhứ cảm thấy cả người mình mông lung mơ hồ.
Cô vừa viết vừa ngáp, mắt liên tục rưng rưng nước, cố gắng tự nhủ rằng chỉ cần làm xong môn ngữ văn là sẽ lập tức gục xuống bàn ngủ một lát.
Hai tiếng làm bài cuối cùng cũng trôi qua, chuông reo, giáo viên coi thi thông báo dừng bút và thu bài.
Thầy giáo lớn tiếng nói: “Học sinh ngồi ghế đầu mỗi hàng thu phiếu trả lời! Học sinh ghế thứ hai thu bài thi!”
Khi Diệp Phong đứng dậy thu phiếu trả lời của cô, bài văn của cô vẫn còn thiếu nửa câu chưa kịp viết xong. Cô vội vàng đưa phiếu trả lời cho Diệp Phong, rồi nhanh như chớp cầm bút viết nốt phần kết cho bài văn.
Sau khi đặt bút xuống, bạn học phía sau chọc chọc lưng cô gọi cô thu bài. Cô vội vàng cầm bài kiểm tra của mình đứng dậy, quay lại thu bài của các bạn ở hàng sau.
Cuối cùng cũng thu xong, cô bước lên bục giảng nộp cho giáo viên. Lúc đó, cô để ý thấy Diệp Phong vừa thu xong phiếu trả lời đang đứng ở cửa, phấn chấn trò chuyện với một cậu bạn lớp khác.
Sao lúc nào cậu ấy cũng tràn đầy sức sống vậy nhỉ? Như thể chẳng bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Chỉ ngủ được ba bốn tiếng, mắt Lâm Nhứ cứ díu lại, quả thực buồn ngủ không chịu nổi. Cô nheo mắt trở về chỗ ngồi, vừa gục xuống bàn chưa được bao lâu thì đột nhiên nghe thấy Diệp Phong gọi to tên mình.
“Lâm Nhứ!”
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Diệp Phong đang nhìn mình với vẻ mặt dở khóc dở cười, tay cầm một tờ giấy trả lời môn ngữ văn.
Cô giật mình nhận ra, hình như vừa rồi mình quên thu bài của Diệp Phong.
Diệp Phong bị chọc tức đến bật cười, mang theo ý cười lực trêu cô: “Thành thật giải thích đi, cậu cố ý đúng không?”
“Xin lỗi, xin lỗi.”
Lâm Nhứ áy náy, nghĩ đến việc giáo viên coi thi đã đi xa, cô vội đứng dậy định lấy tờ giấy trong tay cậu: “Tớ sẽ mang đi nộp cho thầy ngay bây giờ!”
“Không cần, tớ tự đi được.”
Cậu nói: “Cậu mau ngủ một lát đi! Mệt thế này, môn tiếp theo không muốn thi nữa à?”
Tim Lâm Nhứ đột nhiên mềm nhũn.
Rõ ràng là cô làm sai, nhưng cậu không hề tức giận, không những không trách mắng hay nổi nóng với cô, thậm chí còn nhận ra cô rất buồn ngủ. Khi cô cố gắng sửa sai, cậu bảo cô đi ngủ trước.
Lâm Nhứ nghĩ vậy, bỗng nhiên không còn buồn ngủ nữa, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Diệp Phong vừa nộp bài xong, bước vào từ cửa, khi ánh mắt chạm phải cô thì khóe môi lại cong lên nụ cười.
Cậu hỏi: “Tối qua cậu thức trắng đêm à?”
Lâm Nhứ lắc đầu.
Cậu cố ý hung dữ cảnh cáo cô: “Môn sau không được quên thu bài của tớ nữa đấy nhé.”
Lâm Nhứ cười, gật đầu.
Lâm Nhứ không ngờ rằng, trong suốt những môn thi còn lại, Diệp Phong lại có thể không biết mệt mỏi mà nhắc nhở cô đừng quên thu bài của cậu như vậy.
Cậu luôn hoàn thành bài thi sớm hơn nửa tiếng, sau khi làm xong, cậu vừa ngân nga hát vừa xoay bút, chán chường nhìn quanh một lúc. rồi ngả người ra sau, tựa lưng sát vào ghế, nghiêng đầu khẽ dặn cô: “Lát nữa đừng quên thu bài của tớ nhé.”
Lâm Nhứ đang bị bài thi làm cho rối bời, nghe vậy thì ngòi bút run lên, khẽ đáp: “Biết rồi.”
“Diệp Phong!”
Trong lúc thi môn vật lý, giáo viên coi thi kịp thời phát hiện ra hành động nhỏ giữa hai người, trừng mắt quát Diệp Phong: “Em làm gì mà không chịu kiểm tra bài cho tử tế? Thì thầm to nhỏ gì đấy?”
Lâm Nhứ khẽ thở dài, quả nhiên mỗi lần thi gần cậu, cô luôn bị liên lụy, không tránh khỏi việc bị giáo viên coi thi để ý.
“Thầy ơi, môn trước thi xong cậu ấy quên thu bài của em.”
Vẻ mặt Diệp Phong oan ức, giải thích: “Em chỉ sợ cậu ấy quên lần nữa nên nhắc nhở cậu ấy một chút thôi mà.”
Rõ ràng giáo viên coi thi không tin lời cậu: “Thật hay giả đấy?”
Diệp Phong nói: “Thật mà thầy, không tin thầy hỏi cậu ấy!”
Lâm Nhứ bất đắc dĩ xoa trán, thấy giáo viên coi thi từ bục giảng bước xuống. Câu hỏi lớn môn vật lý trước mặt cô đã đọc đi đọc lại ba lần, vậy mà vẫn không tìm ra cách giải, cô bỗng có chút nghi ngờ liệu đề trên bài thi của mình có bị in sai hay không.
Giáo viên bước đến bàn cô, nhưng không phải để hỏi cô mà giơ tay gõ mạnh vào đầu Diệp Phong một cái.
“Chỉ có cậu là giỏi quậy phá, ngày nào cũng làm rối loạn kỷ luật phòng thi. Còn không chịu yên thì tôi hủy bài thi của cậu đấy.”
Diệp Phong tủi thân cúi đầu, ỉu xìu gục xuống bàn.
Lâm Nhứ bất chợt không nhịn được muốn cười. Đúng lúc giáo viên coi thi đang ở bên cạnh, cô giơ tay hỏi: “Thầy ơi, câu này trên đề thi em không biết có phải in sai không, thầy xem giúp em được không ạ?”
Giáo viên nghe vậy quay lại, nhìn câu hỏi vật lý trên bài thi thì nhíu mày: “Thầy dạy ngữ văn, xem cũng chẳng hiểu đâu.”
Lâm Nhứ bất đắc dĩ cắn môi, định nói lời cảm ơn thì bất ngờ thấy Diệp Phong đột nhiên ngồi thẳng dậy từ trên bàn, quay sang thò đầu lại gần, hào hứng hỏi: “Cậu bảo câu nào in sai á? Tớ làm xong rồi, để tớ xem cho cậu…”
Cậu còn chưa nói hết câu, giáo viên coi thi đã ấn đầu cậu, đẩy cậu trở lại chỗ ngồi.
Thế là cậu lại ỉu xìu.
“Đừng để ý đến en ấy, câu hỏi em tự xem lại kỹ đi, chắc không in sai đâu.”
Giáo viên coi thi nói xong, quay người bước về bục giảng.
Ánh mắt Lâm Nhứ từ những con chữ đen trên bài thi chậm rãi chuyển sang cái gáy lòa xòa tóc của thiếu niên, khóe môi vô thức cong lên, trong lòng bỗng dâng lên một niềm vui khó tả.
Câuh ấy thật sự ồn ào quá đi.
Náo nhiệt, chỗ nào cũng có cậu, thích cười ha ha xen vào chuyện người khác, không giữ kỷ luật mà luôn thích quậy phá. Nhưng cậu lại sở hữu một phép màu kỳ diệu.
Dường như chỉ cần đến gần cậu, cô có thể quên đi hết thảy những điều khiến mình không vui.
Tuy rằng, việc đến gần cậu khó khăn vô cùng.
Nhưng cô càng ngày càng chắc chắn, cô thật sự rất muốn đến gần cậu.
Rất muốn, rất muốn, mãi mãi ở bên cậu.