Thẩm Khanh nhìn y phục của Thu Lộ lúc này liền nhận ra nàng ta đã bị điều đến Hoán y cục. Trong lòng thầm nghĩ, người này lại sa sút đến mức ấy, thật không ra gì.
Đang suy nghĩ thì Thu Lộ đã quỳ xuống trước mặt nàng: “Cầu xin lương nhân cứu nô tỳ.”
Xuân Hoa nhíu mày, theo phản xạ chắn trước mặt Thẩm Khanh.
Thẩm Khanh phất tay, ra hiệu cho Xuân Hoa không cần ngăn cản.
“Ngươi làm việc trong cung, lúc trước cũng là tự mình cầu xin được đi, giờ ngươi không còn là nô tỳ của ta nữa, ta không có quyền quyết định chuyện của ngươi.”
Thu Lộ dập đầu trước Thẩm Khanh: “Lúc ấy đúng là Lý ma ma tìm đến, nô tỳ nghĩ nếu đắc tội bà ấy thì e rằng sẽ khó sống trong cung, nên mới bất đắc dĩ rời đi. Nô tỳ dù chỉ hầu hạ Lương nhân mấy ngày, nhưng biết Lương nhân là người nhân hậu. Hiện tại nô tỳ ở Hoán y cục không chỉ phải làm việc từ sáng đến tối, mà còn bị bọn họ ức hiếp. Xin người xem tay nô tỳ.”
Thu Lộ đưa tay ra, vì thường xuyên giặt quần áo nên bàn tay ngâm nước lâu ngày, đỏ ửng và bong tróc. Một cô nương xinh đẹp mà đôi tay lại tàn tạ đến mức này, thực sự khiến người khác không nỡ nhìn.
Thẩm Khanh nhìn lướt qua, đây chẳng lẽ là đang diễn trò đáng thương?
Định làm nàng mềm lòng?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT