Hiên Viên Linh ôm nàng ngồi xuống tháp: "Sợ gì chứ? Còn có ai đến tìm ngươi sao?"  
Hắn thoáng ngửi được hương thơm nhàn nhạt. Đây không phải lần đầu tiên hắn thân cận với Thẩm Khanh, không nói đến dung mạo xinh đẹp, nàng quả thực như một bảo vật tỏa hương, rất dễ chịu.  
Hắn mấy ngày chưa gặp nàng, giờ đây lại thấy nàng búi một kiểu tóc khác, hôm nay mặc một bộ trường bào tay rộng màu xanh, trên đầu không có lấy một món trang sức, lại vô tình lộ ra một vẻ phong lưu khó tả.  
Thẩm Khanh có chút phiền muộn: "Ở trong cung, ít chuyện thị phi thì tốt hơn."  
Hiên Viên Linh cảm thấy nàng quả thực rất an phận, có điều chỉ riêng khuôn mặt này thôi, e rằng cũng đủ để khiến người ta ghen ghét.  
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên hỏi: "Du phi đã từng phạt ngươi chưa?"  
Thẩm Khanh giật mình, suýt nữa đã quỳ xuống, nhưng Hiên Viên Linh đang ôm nàng, nàng cũng không quỳ được.  
Sợ đến mức này sao? Trong lòng nàng, Du phi chắc hẳn đã trở thành một con dạ xoa.  
Hiên Viên Linh không khỏi cảm thấy buồn cười: "Phạt rồi sao?"  

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play