Tin lời dặn dò của Thẩm Khanh, Vương Lục liền cảm thấy căng thẳng trong lòng, lập tức đi xử lý việc này ngay.
Sau khi dặn dò xong, Thẩm Khanh lại tự suy xét lần lượt toàn bộ sự việc, cứ cảm thấy có gì đó khó nói nên lời.
Những năm gần đây đúng là sống rất biết điều, chẳng có chuyện gì to tát xảy ra.
Sau khi Thẩm Khanh được độc sủng, do việc hậu cung được Thẩm Khanh và Đức phi cùng nhau quản lý, nên dù Hoàng thượng không ân sủng, thì ngày vẫn phải sống, các phi tần trong cung đành phải tìm phe mà đứng, nịnh bợ Hiền phi hoặc Đức phi. Không dám mong là được sủng ái, nhưng thì vẫn còn hy vọng phân vị, hoặc ít ra còn có phần thưởng này kia. Muốn sống tử tế trong cung thì không thể chỉ dựa vào sự ân sủng của Hoàng thượng, bởi vì Hoàng thượng đâu có quản chuyện hậu cung.
Những thứ ăn uống hàng ngày của phi tần, chẳng phải chỉ cần một câu nói của Hiền phi hay Đức phi là được ư? Huống chi cả hai người đều đã có con nối dõi, sau này hoàng tử vào triều, ai biết có lúc cần dùng đến ai? Đến lúc đó có thể trông cậy được thì vẫn là chuyện tốt.
Cho nên việc của Lâm lương nhân lần này không nặng không nhẹ, ngoài việc làm nàng ta mất mặt đôi chút thì cũng không có tổn hại thực chất gì. Sau khi Thẩm Khanh được độc sủng, danh tiếng nàng cũng chỉ như vậy thôi, chỉ là người ta nói nàng ghen tuông, dùng thủ đoạn quyến rũ mê hoặc Hoàng thượng. Nhưng hiện tại thân phận nàng đã ở đây, vị trí Hiền phi cũng đã vững như bàn thạch, các phi tần trong hậu cung dù không đứng về phía nàng cũng không dám có hành động gì.
Chuyện này còn có hậu quả gì, cứ chờ xem. Chỉ sợ Hoàng hậu sẽ nhân lúc còn nóng mà đánh thêm một đòn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT