Hai người lại lên ngựa, thúc roi rong ruổi trở về. Thẩm Khanh còn chưa đã ghiền, Hiên Viên Linh cứ đi rồi lại tới, đi đi lại lại, khiến nàng có chút khinh thường. Trở về xong mồ hôi đầm đìa, tất nhiên là phải tắm gội, thay bộ y phục cưỡi ngựa xuống, còn không quên dặn một câu: “Đừng giặt, đêm nay còn dùng.”
Xuân Hoa: “...” Hình như nàng ấy hiểu được cái gì gọi là “đêm nay còn dùng”.
Xuân Hoa đỏ bừng mặt mày vỗ vỗ bộ y phục ấy, không được giặt thì cũng phải làm sạch sơ sơ. Thẩm Khanh thay bộ y phục thoải mái rồi nghỉ ngơi, gần xong thì dùng bữa tối, ăn xong lại thay bộ y phục cưỡi ngựa kia lên.
Xuân Hoa sai người hầu hạ lui xa ra một chút. Trời vừa tối hẳn, Hiên Viên Linh đã tới.
Triệu Hải vừa đến liền thấy Xuân Hoa bảo người lui xa, thấy trận thế như vậy còn không rõ sao? Cũng vội vã cho người lui đi, cùng Xuân Hoa đứng bên ngoài.
Hiên Viên Linh đi vào, hẳn là bởi vì biết Thẩm Khanh đang đợi, nên có chút khác với thường ngày. Đặc biệt, nàng mặc bộ y phục cưỡi ngựa ấy quả thực khiến hắn động lòng. Rõ ràng vẫn gương mặt ấy, vẫn con người ấy, nhìn bao năm rồi, vì sao cứ nhìn là lại thấy nàng mê hoặc lòng người?
Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu, nhưng cảm xúc đã dâng lên thì cũng không đè xuống được. Vào đến nội thất, vừa nhìn đã thấy Thẩm Khanh đứng bên bình phong, mặc bộ y phục cưỡi ngựa, tay còn cầm roi ngựa, tựa hồ đang nghiên cứu chất liệu của nó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT