Nói là bảo Thẩm Khanh ở lại bầu bạn, nhưng thật ra chỉ là đổi chỗ mà thôi. Hiên Viên Linh vẫn còn tấu chương cần xem, nhất thời không thể quan tâm đến nàng, cũng không muốn để nàng một mình quay về mà lo lắng, chung quy cũng muốn tỏ rõ thái độ rằng chuyện của Thẩm Tri Chước, hắn không có ý định trách phạt quá mức, để nàng yên tâm phần nào.
Hiên Viên Linh thật sự không tin Thẩm Tri Chước có thể vô cớ làm ra chuyện như vậy, trong đó ắt có nguyên do. Hắn sẽ không dễ dàng tin theo lời một phía của Hoài Vương. Nhưng cho dù có nguyên do đi nữa, việc Thẩm Tri Chước tự ý trộm ấn tín của Hoài Vương là trọng tội, chẳng khác nào giữa trận làm trái quân lệnh. Có lý do đến đâu, cũng phải xử phạt, nếu không sẽ không còn kỷ cương.
Hiên Viên Linh xem tấu chương một lúc rồi quay đầu nhìn Thẩm Khanh, vừa hay nàng cũng đang nhìn hắn, hai người chạm mắt nhau, khóe môi khẽ cong, không nói gì, nhưng không khí lại vô cùng hòa hợp.
Hiên Viên Linh nói giao phó, tự nhiên đã có người đi làm.
Không bao lâu, phía Hoài Vương đã nhận được thánh chỉ của Hiên Viên Linh, lệnh hắn áp giải Thẩm Tri Chước trở về chịu thẩm vấn. Còn các tham quan khác gây ra vụ việc ở Cẩm Châu thì Hiên Viên Linh không nhắc tới, chỉ nêu tên Thẩm Tri Chước, ý tứ trong đó, Hoài Vương tất nhiên hiểu rõ.
Hoài Vương nhìn mà tức giận, Thẩm Tri Chước chẳng phải là dựa vào sự coi trọng của Phụ hoàng sao? Mà sự coi trọng ấy, có bao nhiêu là vì Hiền phi? Nếu chỉ là một ngoại thần, Phụ hoàng có thể để tâm như thế ư?
Nhưng Hiên Viên Linh đã nhắc tới, hắn thật sự không dám bạc đãi Thẩm Tri Chước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play