Hiên Viên Linh bóp chân cho Thẩm Khanh một lúc, mãi cho đến khi nàng nói rằng đã ổn không sao rồi, hắn mới lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng.
Thẩm Khanh có chút chột dạ: “Đúng là đau lòng vì hoàng thượng thật, nhưng hoàng thượng quá nặng mà.”
Câu trước khiến lòng Hiên Viên Linh thoải mái, nhưng câu sau thì là gì đây: “Còn trách trẫm sao?”
Vốn tâm trạng đã không tốt lắm, bị nàng làm cho một trận như vậy, lại không biết ý nghĩ đã bay tới đâu rồi.
Dĩ nhiên Thẩm Khanh không thể trách hắn, còn phải nhào tới hôn hắn một cái: “Đương nhiên không trách, hoàng thượng cao lớn oai phong như thế, nếu ngay cả thần thiếp cũng không ngại hoàng thượng nặng, thì phải gầy tong teo thành bộ dạng gì chứ? Như vậy sẽ không đẹp nữa, hiện giờ như thế này mới đẹp.”
Một câu lại một câu "đẹp", không biết đã bao nhiêu lần vì nàng chỉ coi trọng dung mạo mà trong lòng Hiên Viên Linh thấy không thoải mái, lần này nghe nàng nói như vậy, trong lòng vẫn là không dễ chịu, liền dứt khoát không nói nữa, tránh cho lại gây ra chuyện mấy ngày không gặp nhau rồi lại thay đổi bề ngoài như lần trước: “Dùng bữa.”
Ồ, đổi chủ đề rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play