Hôm nay, sau khi được Hiên Viên Linh khen ngợi, trên gương mặt của Đại hoàng tử vẫn còn đọng lại ý cười. Lúc ra ngoài, hắn bị Triệu Hải trông thấy. So với mấy tháng trước, quả thật hắn có vẻ cởi mở hơn nhiều. Chủ yếu là dáng vẻ hiện tại của hắn tốt hơn bộ dạng có phần dè dặt trước kia không ít.
Mấy tháng qua vì sao Đại hoàng tử học hành tiến bộ, Triệu Hải không rõ. Thế nhưng hoàng thượng vui vẻ, ông cũng cảm thấy đặc biệt tốt.
Lúc này, Hiên Viên Linh vẫn còn cầm bài viết vừa nãy của Đại hoàng tử xem qua, trên mặt cũng hiện ra vài phần ý cười.
Đối với đứa con trai trưởng này, dĩ nhiên hắn có để tâm. Chỉ là tính cách của Đại hoàng tử vốn có phần rụt rè. Nói là rụt rè đã là lời dễ nghe, làm con trai của hoàng đế, ngươi cung kính trước mặt phụ hoàng cũng chẳng sao. Khi còn là hoàng tử, chính Hiên Viên Linh cũng như vậy. Nhưng nếu ngươi cung kính đến mức trở nên dè dặt, chỉ cần hắn nói một câu liền có thể thấy rõ sự do dự hiện rõ trên mặt con mình, như thế thì không ổn.
Thời gian Đại hoàng tử ra vào ngự thư phòng cũng đã không ít. Hiên Viên Linh thực lòng thấy rằng sau này hắn có thể làm được việc là đã đủ tốt, kỳ vọng không còn quá cao. Vì thế, ánh mắt cũng dần đặt vào mấy đứa nhỏ đang lớn lên kia. Hiện giờ nhìn vào, Tam hoàng tử quả là lanh lợi lại biết cư xử đúng mực. Đức phi quan tâm con cái, đứa nhỏ này cũng được dạy dỗ rất tốt.
Hiện tại, điều khiến Hiên Viên Linh quan tâm nhất vẫn là Lục hoàng tử. Nay nó đã có thể lật người, cũng có thể ngồi dậy, trông quả thật như ngọc tuyết khả ái.
Nghĩ đến đó, Hiên Viên Linh không khỏi mỉm cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play