Hiên Viên Linh hỏi Xuân Hoa đứng hầu bên cạnh: “Đã sai người lấy đồ ăn chưa?”
Xuân Hoa đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, đã đi lấy rồi ạ.”
Lúc trước Thẩm Khanh ăn không vào thứ gì, phòng bếp nhỏ bên kia cũng đã chuẩn bị sẵn. Về sau nàng hôn mê, bọn họ không dám lơ là, chỉ sợ nàng tỉnh dậy muốn ăn lại không kịp, đói bụng thì làm sao. Thực ra khi Thẩm Khanh vừa tỉnh, Phương Vận đã lập tức đi lấy đồ ăn cho nàng.
Xuân Hoa đáp lời xong liền lặng lẽ tránh sang một bên.
Hiên Viên Linh ngồi cạnh giường, nhìn sắc mặt nàng còn chưa tốt, dịu giọng hỏi: “Bây giờ cảm thấy thế nào? Còn đau không?”
Thẩm Khanh nghe vậy liền mếu máo: “Đau lắm, vô cùng khó chịu.”
Trước đây khi các phi tần sinh con, Hiên Viên Linh đều không đích thân đến xem, nghe các nàng thuật lại cũng chỉ tỏ vẻ bản thân không khổ cực gì. Hắn cũng biết sinh nở vốn rất khó khăn, nhưng nghe mãi thành quen, dần dần cũng cho rằng chuyện nữ nhân sinh con là lẽ đương nhiên. Chỉ có Thẩm Khanh nói như vậy, lại khiến lòng hắn đau xót. Khi có người trong lòng, đương nhiên sẽ không thấy nàng khác với mọi người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT