*Góc của Mắm: Vì chương này nói về thế giới hiện đại nên sốp sẽ đổi “nàng” thành “cô” nha.
Ban đầu Thẩm Khanh cứ ngỡ mình nghe nhầm, nhưng chẳng bao lâu sau, cô cảm thấy hình như là thật. Ý thức mơ hồ, trước mắt chỉ là sương mù dày đặc, nhưng một lát sau, cô dần dần nghe được một chút âm thanh.
Lúc đầu Thẩm Khanh không phản ứng kịp, hoặc nói đúng hơn là không dám tin. Nhưng sau đó lại liên tục nghe được vài tiếng, giọng nói đó là: “Mẹ?”
Ngay khoảnh khắc cô cất tiếng gọi, cô lại thật sự nhìn thấy mẹ, rồi ngay giây tiếp theo, cô phát hiện ra điểm không ổn, cô như bị ngăn cách bởi một lớp gì đó, chỉ có thể nhìn thấy mà không chạm được, hơn nữa cô còn nhìn thấy chính cơ thể mình.
Cô đang ở trên cao nhìn xuống, thấy bản thân được mẹ đang ngồi bên cạnh lau tay cho mình. Mẹ vậy mà đã tiều tụy đến mức này, người mà trong mắt Thẩm Khanh chưa từng có vẻ bối rối hay luống cuống, lúc này mắt đỏ hoe, gương mặt gầy gò, sắc mặt tiều tụy.
Tim cô thắt lại, là bởi vì cô sao?
Nhưng chẳng phải cô đã chết rồi sao? Cô nhìn thi thể trắng bệch kia, rõ ràng như xác chết, nhưng vẫn chưa chết sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT