Vừa nghe thấy giọng của Thẩm Khanh, ánh mắt Vương mỹ nhân liền lập tức trừng trừng nhìn sang, ánh mắt vốn còn mơ hồ kia, khi nhìn thấy Thẩm Khanh thì lại toát lên oán hận.
Vương mỹ nhân hoàn toàn không biết bản thân khi xưa bị người hãm hại, nàng ta chỉ nhớ rõ mình sau khi uống rượu thì thất lễ trước mặt hoàng thượng, mà vì sao lại mượn rượu tiêu sầu? Há chẳng phải là vì Thẩm Khanh?
Ban đầu chỉ là chuyện nhỏ, thế nhưng sau đó lại dẫn đến chuỗi sự việc không thể vãn hồi, người này đã cắm rễ trong lòng nàng ta, trở thành ma chướng.
Giờ phút này vừa thấy Thẩm Khanh.
Diện mạo của Thẩm Khanh so với hồi trước khi nàng ta quen biết đã càng thêm xinh đẹp.
Khi xưa Thẩm Khanh chỉ là một lương nhân, tuổi còn nhỏ hơn bây giờ, chỉ trong hơn hai năm, dung mạo không đến mức thay đổi lớn, nhưng từng bước từng bước đi tới, lông mày đôi mắt càng thêm tinh tế, cách ăn mặc cũng ngày càng cao quý. Một gương mặt như vậy đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương mỹ nhân.
Vương mỹ nhân chợt nhớ lại lúc trước ở Ngự hoa viên, khi nàng ta và Thẩm Khanh đứng cùng nhau, hoàng thượng liền nhìn Thẩm Khanh, hoàn toàn không liếc đến nàng ta, sau đó liền triệu Thẩm Khanh thị tẩm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT