Từ yến tiệc trở về, Thẩm Khanh vội vã quay lại Chiêu Hoa cung, hẳn là nàng trở về muộn nhất trong số các phi tần, dù sao thì Chiêu Hoa cung quả thực cách khá xa. Khi đến trước cửa cung, chợt thấy có thứ gì đó trắng muốt rơi xuống.
Thẩm Khanh ngẩng đầu nhìn trời: “Tuyết rơi rồi.”
Xuân Hoa bước đến che ô cho nàng, Thẩm Khanh mỉm cười, cùng nàng ấy đi vào. Dù lúc này đã là cuối ngày, nhưng tết đến vốn trọng ở không khí, Thẩm Khanh sai Xuân Hoa gọi hết tất cả nô tài trong cung đến, phát hồng bao cho bọn họ.
Sau khi phát hồng bao, ai nấy đều tuôn ra một tràng lời chúc cát tường mới lui ra ngoài.
Đợi đến khi mọi người đều lui xuống hết, trong điện chỉ còn lại mình Thẩm Khanh. Nàng tựa vào song cửa ngắm tuyết rơi.
Bất giác, lại một cái Tết nữa đã đến. Đã ba năm rồi, thì ra nàng đã ở nơi này lâu đến như vậy.
Sau phồn hoa thường là cô tịch, mỗi lần gặp những dịp lễ thế này, Thẩm Khanh luôn chẳng muốn ở một mình. Ngay cả sinh thần, nàng cũng không muốn tổ chức, nhưng tình huống thế này lại chẳng thể tránh được. Nàng chưa từng quên cha mẹ mình. Càng sống lâu trong cung, nỗi tiếc nuối trong lòng nàng càng sâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT