Hoàng hậu dường như chẳng để tâm đến sự kiêu ngạo trong giọng điệu của Du phi, chỉ mỉm cười đoan trang: "Muội hầu hạ Hoàng thượng vất vả rồi, ngồi đi."  

"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương." Du phi khẽ phúc thân rồi ngồi xuống.  

So với một Hoàng hậu chưa có con thì Du phi sinh được đôi long phượng thai lúc này quả thật như mặt trời ban trưa. Dù sao đi nữa, số hoàng tử công chúa trong cung cũng chẳng có bao nhiêu, nhất là Hoàng hậu, nàng ta thậm chí còn chưa sinh được một hoàng tử nào.  

Sau sự chen ngang này, cuộc nói chuyện lại tiếp diễn như bình thường. Hoàng hậu nói gì thì nói, đến lúc kết thúc cũng chỉ là thưởng ban rồi tạ ơn.  

Khi mọi người rời khỏi Phượng Nghi cung, ai nấy đều tách ra mà đi. Người ta thường bảo, vật họp theo loài, người chia theo nhóm, kẻ sống gần nhau sẽ thường xuyên lui tới. Chỉ có Thẩm Khanh, có dung mạo xuất chúng nhưng địa vị quá thấp, lại sống tận nơi hẻo lánh đành lủi thủi nhìn người khác kết bạn mà về cung. Nàng theo cung nữ chậm rãi quay về Chiêu Hoa cung.  

Đi được nửa đường, từ xa nàng lại thấy đoàn người mình vừa chạm mặt khi nãy.  

Thật đúng là không khéo chút nào. Lại là vị hoàng đế này!  

Hai lần chạm mặt chỉ trong một ngày.  

Lần thứ hai nhìn thấy Thẩm Khanh, Hiên Viên Linh hiếm khi có cùng suy nghĩ với nàng, đúng là thật tình cờ. Ban nãy thoáng nhìn nàng, hắn đã nhớ đến cuộc tuyển tú khi trước. Lần này trông thấy nàng đi bái kiến Hoàng hậu, có lẽ sau hôm nay sẽ được thị tẩm.  

Ý nghĩ ấy chỉ lướt qua trong đầu hắn một chốc rồi lập tức bị gạt bỏ.  

Đợi đến khi ngự liễn đi qua, Thẩm Khanh mới đứng dậy. Xuân Hoa giúp nàng phủi váy, hai người lại tiếp tục lên đường.  

Xuân Hoa có phần phấn khích: "Xem ra chủ tử quả là người có phúc, đi qua đi lại đều có thể gặp được Hoàng thượng."  

Nếu như khi gặp phải quỳ xuống thì cũng tính là phúc khí...  

Thẩm Khanh chẳng buồn phản bác. Sau khi về đến Chiêu Hoa cung, nàng ăn chút cơm trưa. Nơi này chỉ có hai cung nữ hầu hạ là Xuân Hoa và Thu Lộ. Đến bữa, Thu Lộ phải đích thân đi lấy cơm. May mà việc quét tước hàng ngày có thái giám cung nữ khác lo liệu, nếu không chỉ hai người thì e là không xuể.  

Cứ thế mấy ngày bình lặng trôi qua, tin tức từ bên ngoài không ngừng truyền đến.  

Sau lần bái kiến Hoàng hậu hôm ấy, các tân chủ tử trong cung đều lần lượt được thị tẩm. Xuân Hoa thường xuyên kể cho nàng nghe hôm nay ai hầu hạ Hoàng thượng, ngày mai đến lượt ai. Có lẽ nàng ấy sốt ruột vì cảm thấy dung mạo của chủ tử mình đẹp như vậy mà vẫn chưa được sủng hạnh.  

Nhưng Thẩm Khanh lại rất bình thản.  

Cũng tốt thôi.  

Nàng vốn không thích làm kẻ nổi bật. Mà nhân vật nam chính này lại chẳng hề mê sắc, đúng gu của nàng.  

Chỉ có một vấn đề.  

Thẩm Khanh thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi. Một tuần trôi qua rồi đấy!  

Cứ ngày ngày ở trong Chiêu Hoa cung, hoặc là đứng phát mốc, hoặc là nằm mốc meo, đến một trò tiêu khiển cũng không có. Thực ra chốn hậu cung cũng không thiếu trò vui, nhưng với thân phận hiện tại của nàng thì chẳng có phần. Nếu cứ tiếp tục thế này, chưa đến hai năm nàng đã mốc thật mất.  

Đành phải lui một bước, ra ngoài dạo một vòng, ít ra cũng đổi gió.  

Chiêu Hoa cung cách Ngự hoa viên không xa.  

Nàng tìm đến một đình hóng mát, ngồi nhìn đàn cá bơi lội dưới nước, tiện thể lấy chút điểm tâm rắc xuống cho cá ăn. Thật đáng thương, đến nỗi chỉ cần nhìn thấy đàn cá quẫy đuôi bơi qua bơi lại cũng khiến nàng cảm thấy thú vị. Nhưng thời tiết oi bức, gió nóng hầm hập thổi đến làm nàng bắt đầu mơ màng, ngáp liên tục.  

Lần thứ ba Hiên Viên Linh gặp nàng, đúng lúc nàng đang ngáp.  

Điệu bộ này khiến hắn nhớ đến con mèo trắng mà Thái hậu nuôi trong cung, lười chảy thây, mùa đông thường cuộn mình trên mái ngói lưu ly mà phơi nắng ngáp dài.  

Xuân Hoa là người phát hiện ra Hiên Viên Linh đầu tiên, nàng ấy giật mình quỳ xuống: "Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng!"  

Thẩm Khanh như bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn. Trong thoáng chốc, nàng dường như sợ đến mức quên hành lễ, nhưng rồi lập tức hoàn hồn, vội vàng quỳ xuống: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!"  

Hiên Viên Linh quan sát nàng.  

Bất ngờ ư?  

Hậu cung này, chuyện vô tình gặp gỡ Hoàng thượng trong Ngự hoa viên đâu phải hiếm thấy.  

Nghĩ vậy, hắn cũng không mở miệng bảo nàng đứng dậy.  

Hắn không lên tiếng, Thẩm Khanh chỉ có thể quỳ tiếp. Sắc mặt nàng chẳng lộ ra chút bất mãn nào, nhưng đợi hồi lâu, nàng nhịn không được lén ngẩng đầu, lại thấy Hiên Viên Linh chẳng buồn đoái hoài đến mình.  

Nàng lập tức cúi đầu trở lại, trong lòng có đến mười câu "mẹ kiếp" vừa lướt qua. Nhưng ngẫm đi nghĩ lại, nhớ đến tính cách khó lường của nam chính trong nguyên tác, hắn ta giờ phút này chẳng biết đang nghĩ cái gì. Nàng còn có thể làm gì khác? Cứ ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.  

Vậy nên nàng quỳ ở đó nhìn Hiên Viên Linh nhặt lấy mẩu vụn bánh nàng vừa dùng để cho cá ăn, tiếp tục ném xuống nước.  

Mà một lần như thế kéo dài rất lâu.  

Chân Thẩm Khanh dần dần tê rần.  

Hiên Viên Linh xoa xoa đầu ngón tay, cúi đầu nhìn nàng. Mỹ nhân, nhìn thế nào cũng đẹp. Quan trọng hơn là lúc này nàng ta rất ngoan.  

Ngoan là tốt.  

"Đứng dậy đi."  

Nghe vậy, Thẩm Khanh ngẩng đầu lên như muốn xác nhận, nhưng vẫn không dám đứng dậy ngay.  

Hiên Viên Linh híp mắt lại.  

Nàng lập tức cúi đầu, vẻ mặt hoảng hốt: "Thần thiếp bị tê chân, không đứng dậy nổi."  

Tê đến mức hễ nhúc nhích là như có kiến bò.  

Xuân Hoa vội vàng đến đỡ nàng. Nàng loạng choạng mãi mới đứng vững. Lúc này, Hiên Viên Linh cũng đứng dậy, hiển nhiên là muốn rời đi. Nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể “phịch” một tiếng quỳ xuống lần nữa.  

Còn có thể làm gì? Đương nhiên là cung tiễn Hoàng thượng rồi.  

Chỉ đến khi bóng dáng Hiên Viên Linh khuất xa, nàng mới lại đứng dậy.  

Xuân Hoa bị dọa sợ đến mức không dám nói nhiều.  

Thẩm Khanh ở trong lòng mắng chửi vị hoàng đế biến thái này một trận, nhưng hết cách, ai bảo người ta là Hoàng đế.  

Nói không chừng, hắn còn cố ý trừng phạt nàng?  

Nghĩ kỹ lại, nàng cảm thấy chuyện này cũng quá trùng hợp. Chỉ cần nàng ra khỏi cửa là gặp phải hoàng đế, có khi nào Hiên Viên Linh tưởng rằng nàng cố ý đến Ngự hoa viên để "vô tình" gặp hắn? Hành động vừa rồi của hắn có thể là một phép thử hoặc là một lời cảnh cáo?  

Dù thế nào đi nữa, nàng vẫn luôn giữ bổn phận, chắc cũng không sao đâu. Chẳng lẽ chỉ vì một lần tình cờ gặp gỡ mà cũng bị phạt?

Thẩm Khanh quỳ đến mức đầu gối đau nhức, tất nhiên cũng không thể dạo Ngự hoa viên nữa, đành để Xuân Hoa dìu về Chiêu Hoa cung. Thu Lộ nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Khanh thì giật nảy mình: "Lương nhân, người làm sao vậy?"  

Xuân Hoa bèn kể lại chuyện gặp Hiên Viên Linh cho Thu Lộ nghe. Thu Lộ lấy thuốc mỡ bôi cho Thẩm Khanh, đầu gối lúc trước chỉ đỏ lên, giờ đã bắt đầu bầm tím, trông thực sự vô cùng thảm hại.  

Chờ Thẩm Khanh vào trong nghỉ ngơi, Thu Lộ kéo Xuân Hoa ra ngoài, hai người nhỏ giọng nói chuyện riêng: "Lương nhân của chúng ta, ban đầu ta còn tưởng có nhan sắc thế này thì chắc chắn sẽ được sủng ái, ai ngờ lại đụng một cái là khiến Hoàng thượng chán ghét. Sau này Chiêu Hoa cung biết sống sao đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play