Người hạ dược không ngờ Vương mỹ nhân lại mượn rượu giải sầu, vốn chỉ một chén là đủ tác dụng, thế nhưng nàng ta lại uống thẳng hơn nửa vò.  

Sắc mặt Vương mỹ nhân càng lúc càng đỏ, ánh mắt nhìn Hiên Viên Linh ngày càng nóng bỏng.  

Nàng ta ngơ ngẩn nhìn cho đến khi yến tiệc sinh thần kết thúc, cung nữ cầm đèn bắt đầu đưa các chủ tử về cung.  

Chỗ Vương mỹ nhân cũng có người sắp xếp, cung nữ cầm đèn nhẹ giọng hướng dẫn nàng ta đi, nhìn sắc mặt ửng đỏ của Vương mỹ nhân, trong lòng đều đã hiểu rõ.  

Nhưng không ngờ đi được nửa đường, Vương mỹ nhân lại nhìn thấy ngự giá của Hiên Viên Linh đang tiến về cung của Hoàng hậu.  

Vương mỹ nhân cố nhịn cảm giác nóng rực trong người, trong lòng chỉ nghĩ đến Hiên Viên Linh, giờ khắc này nàng ta chỉ muốn được hoàng thượng sủng hạnh, vừa trông thấy hắn liền không kìm được mà xoay người chạy đến gần.  

Hiên Viên Linh thoáng thấy Vương mỹ nhân liền nhíu mày, nhất thời không nhớ ra nàng ta là ai, dù sao cũng chỉ sủng hạnh một lần, mà diện mạo nàng ta cũng chẳng có gì nổi bật.  

Nhưng nhìn nàng ta, hắn liền cảm thấy không vừa mắt.  

Hiện tại hắn đang đến cung của Hoàng hậu, trong hậu cung sao lại có kẻ ngu xuẩn thế này? Ngay cả người từ chỗ Hoàng Hậu cũng dám cướp? Chẳng lẽ coi Hoàng hậu như kẻ đã chết, hay cho rằng hắn háo sắc đến mức ai cũng được?  

Nhưng cũng không đáng để hắn nổi giận vì một nữ nhân tranh sủng, hắn định rời đi, thì Vương mỹ nhân bất chợt gọi một tiếng: “Hoàng thượng.”  

Tiếng gọi kia xoay chuyển trăm ngàn vòng, tựa như âm thanh phát ra trên giường.  

Đám nô tài xung quanh lập tức cúi gằm đầu xuống.  

Sắc mặt Hiên Viên Linh tối sầm lại.  

Nói cho cùng, hắn cũng thích nữ nhân yêu kiều, nhưng yêu kiều không đồng nghĩa với dâm đãng! Một tiếng gọi của Vương mỹ nhân này, quả thực lẳng lơ đến cực điểm, chẳng khác nào kỹ nữ câu khách trong thanh lâu!  

"Tránh ra!"  

Nếu là lúc bình thường, Hiên Viên Linh nói vậy, Vương mỹ nhân hẳn đã sợ đến phát run. Nhưng lúc này nàng ta bị hạ dược, lại có chút men say, thêm vào đó là uất ức những ngày qua, một lòng chỉ muốn được hoàng thượng sủng hạnh, nên lúc này đã hoàn toàn bất chấp.  

Người trước mặt gần ngay trong gang tấc, nàng ta nhất thời quên hết tất thảy mà đứng bật dậy.  

Triệu Hải cũng không ngờ Vương mỹ nhân lại to gan đến vậy, nhưng dù sao nàng ta cũng là nữ nhân của hoàng thượng, tranh sủng là chuyện thường tình, hoàng thượng chưa lên tiếng, bọn họ không tiện ngăn cản.  

Sau đó Vương mỹ nhân cứ thế mà ung dung đi đến trước mặt Hiên Viên Linh.  

Hiên Viên Linh vừa quát lui, lại thấy Vương mỹ nhân không chút phản ứng, hắn định gọi người lôi nàng ta đi. Nhưng chưa kịp lên tiếng, Vương mỹ nhân đã nhào tới, vươn tay túm lấy đai lưng hắn.  

Toàn bộ thái giám xung quanh đều chết sững, chưa từng thấy cảnh tượng thế này bao giờ. Đừng nói thái giám, ngay cả Hiên Viên Linh cũng chết sững, một lúc lâu chưa kịp phản ứng. Cả đời hắn chưa từng gặp nữ nhân nào táo bạo đến vậy, đây chẳng phải là định cưỡng ép hắn?  

Đến khi hoàn hồn, sắc mặt hắn đã đen kịt.  

Không nói hai lời, hắn lập tức tung một cước đá bay nàng ta.  

Hoàng tử, hoàng tôn dù không tinh thông võ nghệ thì cũng luyện tập để rèn luyện sức khỏe, mà cú đá này, hắn không hề nương tay, trực tiếp đá nàng ta văng xa mấy trượng.  

Triệu Hải nhìn thấy thì tái mặt: “Đều chết hết rồi sao? Hộ giá!”  

Giờ cũng không kịp nghĩ vì sao lại có phi tần dám làm ra chuyện thế này, ông ta đã toát mồ hôi lạnh.  

Đám người xung quanh quỳ rạp xuống đất, lúc này cũng chẳng ai còn xem Vương mỹ nhân là nữ nhân của hoàng thượng, cứ như đối xử với thích khách mà đè nàng ta xuống đất.  

Hiên Viên Linh cúi xuống nhìn vạt áo của mình, lại thật sự bị Vương mỹ nhân làm cho xộc xệch. Nghĩ đến vừa rồi, nếu hắn không kịp đá nàng ta ra, chỉ e nàng ta đã dính sát vào người hắn rồi, chỉ nghĩ thôi cũng nổi cả da gà.  

Hắn từng sủng hạnh một nữ nhân như thế này sao? Nghĩ đến liền thấy buồn nôn.  

Hậu cung canh phòng nghiêm ngặt mà cũng có một ngày, hắn - đường đường là hoàng đế - lại bị một phi tần cưỡng ép ngay trước mặt? Chuyện này nói ra ai tin cho nổi?  

Hắn đâu phải là một khuê nữ trong sạch đi trên phố!  

Đúng lúc này, Đinh Hương chạy đến, nhìn thấy Hiên Viên Linh thì hoảng hốt quỳ phịch xuống, vội vàng cầu xin: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng! Mỹ nhân uống say rồi, thất lễ cũng không phải cố ý!”  

Hiên Viên Linh lạnh giọng nói: “Vậy thì để nàng ta tỉnh rượu cho thật tốt!”  

Nói rồi trừng mắt nhìn Triệu Hải: “Hồi Càn Nguyên cung!”  

Triệu Hải vội vàng chỉ huy người hộ tống hoàng thượng về Càn Nguyên cung. Là Càn Nguyên cung chứ không phải là Phượng Nghi cung của Hoàng hậu.  

Hoàng hậu vốn đang chờ Hiên Viên Linh, bình thường hắn chẳng mấy khi đến, nay đã đến thì nàng ta tất nhiên sẽ chuẩn bị kỹ càng, ai ngờ vừa chờ đã nghe tin hoàng thượng không đến nữa.  

"Không thể nào."  

Hoàng thượng xưa nay không làm chuyện khiến hoàng hậu mất mặt thế này.  

Hoàng hậu lập tức phái người đi dò hỏi, chuyện của Vương mỹ nhân truyền đến khiến nàng ta kinh ngạc, tức giận đến mức làm vỡ chén trà: “Tiện nhân!”  

Chuyện tranh sủng trong hậu cung vốn không hiếm, nhưng trắng trợn dâng mình thế này, còn dám cướp người từ tay Hoàng hậu? Hơn nữa lại không cướp thành, còn chọc giận hoàng thượng. Việc này không chỉ đơn thuần là làm Hoàng hậu mất mặt, mà còn khiến hoàng thượng trách nàng ta quản lý hậu cung không nghiêm!  

Từ trước đến nay Hoàng Hậu luôn tỏ ra đoan trang, cai quản hậu cung cũng có quy củ, Hiên Viên Linh chưa từng trách cứ nàng ta điều gì. Nhưng lần này, vì một Vương mỹ nhân mà Hoàng hậu bị bẽ mặt, nàng ta sao có thể chịu đựng được?  

Thế nên, Vương mỹ nhân còn chưa tỉnh rượu thì bên phía Hoàng hậu đã sai người “giúp nàng ta tỉnh rượu” thật tốt.  

Sự việc xảy ra ngay sau yến tiệc sinh thần của Đại hoàng tử, bảo lớn không lớn, bảo nhỏ không nhỏ.  

Tin tức trong cung truyền đi rất nhanh, chẳng bao lâu, ai ai cũng biết chuyện.  

Thẩm Khanh nghe được cũng phải ngẩn người.  

Kiếp trước Vương mỹ nhân chẳng lẽ là cao thủ tự vả mặt?  

Không thì sao lại tự vả nặng nề thế này?  

Sống trong Khánh Vân cung mà lại đến Chung Dục cung giả vờ đáng thương, làm Như phi mất mặt một trận. Lúc này, sau khi kết thúc yến tiệc sinh thần của Đại hoàng tử, hoàng thượng đến tìm Hoàng hậu, nàng ta lại gây ra một chuyện thế này, chẳng khác nào tát Hoàng hậu một bạt tai. Không chỉ vậy, đám hộ vệ thái giám không cản nổi một nữ nhân, chẳng phải đang nói cho người khác biết là vô dụng? Một lần nữa làm cả đám mất mặt.  

Dù Hiên Viên Linh vì chuyện này mà mất mặt, ngoài cảnh cáo Hoàng hậu thì không làm gì thêm, nhưng hắn càng không hành động, kẻ bên dưới lại càng hoang mang.  

Chuyện này đã đắc tội với tất cả người có mặt mũi trong cung.  

Vương mỹ nhân khi tìm Hiên Viên Linh, đầu óc còn mơ hồ, nhưng sau khi tỉnh rượu, nàng ta bỗng như bị sét đánh.  

Sao nàng ta có thể làm ra chuyện như thế này khi uống say chứ?!  

Nhưng nàng ta còn chưa kịp hiểu rõ, người Hoàng hậu phái đến dạy dỗ quy củ đã tới.  

Tranh sủng không phải tội lớn, nhưng làm người mà không có quy củ trong cung thì lại là vấn đề nghiêm trọng.  

Những ngày của Vương mỹ nhân ngày càng khổ sở.  

Mấy ngày sau, trong buổi thỉnh an tại Phượng Nghi cung, Như phi ấm ức nói với Hoàng hậu: “Thần thiếp thực không ngờ Vương mỹ nhân lại làm ra chuyện như thế này. Nàng ta còn nói hoàng thượng không thường đến Khánh Vân cung, thần thiếp thật sự không giữ nổi người ta, cầu xin Hoàng hậu nương nương an bài chỗ ở mới cho nàng ta.”  

Hoàng thượng mấy ngày nay không vào hậu cung, đủ thấy chuyện này khiến hắn chán ghét đến mức nào.  

Hoàng hậu vốn đã bực bội, nghe Như phi nói thế, lập tức đồng ý: “Sao lại có kẻ không biết liêm sỉ đến vậy? Bổn cung thấy nàng ta không phải say rượu lỡ dại, chỉ e là điên rồi. Truyền ngự y đến xem bệnh, tạm thời rời khỏi Khánh Vân cung, tìm một nơi yên tĩnh mà tĩnh dưỡng đi.”  

Vương mỹ nhân bị đưa ra khỏi Khánh Vân cung, cả người bàng hoàng, gào lên bên ngoài: “Ta không điên, ta không có điên!”  

Nhưng lúc này, còn ai thay nàng ta truyền lời đây? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play