Thẩm Khanh gặp chuyện vui thì tinh thần cũng tốt, ban ngày lại bắt đầu nghiên cứu loại mặt nạ mới, còn bắt Xuân Hoa bôi đầy mặt.
Đến trưa, Phương Vận đi lấy bữa trưa, kết quả lúc trở về còn mang theo một tin tức.
Người trong Chung Dục Cung đặc biệt đến ngự thiện phòng dặn dò, nói rằng Du phi nương nương đã mang thai, đồ ăn phải chú ý cẩn thận.
Đây đúng là kiểu khoe khoang rất khéo léo.
Phương Vận nói xong, Xuân Hoa biết Thẩm Khanh từng chịu ấm ức ở chỗ Du phi, lập tức an ủi: “Lương nhân sau này tự nhiên cũng sẽ có hài tử của mình.”
Thẩm Khanh hiểu ý nàng ta, nhưng chỉ đáp: “Du phi nương nương mang thai là điều tốt.”
Lời này, nàng nói rất chân thành, vô cùng chân thành.
Quả thực là tốt nha, như vậy Du phi sẽ chuyên tâm dưỡng thai, không còn ra ngoài gây chuyện nữa, chẳng phải rất tốt sao!
Đương nhiên, cũng có một chút không tốt. Trong nguyên tác, vị này chỉ sinh được long phượng thai, nói vậy là hài tử này không giữ được sao? Thẩm Khanh lướt qua tin tức này trong đầu, thôi, sinh được hay không cứ để đó đã, nàng cũng không tốt bụng đến mức đi nhắc nhở người từng nhắm vào mình, chuyện quan trọng là không liên quan đến nàng, đừng vô duyên vô cớ kéo nàng vào là được.
Hiện tại tất nhiên vẫn là chuyện tốt. Quả nhiên, mấy ngày sau, đến lúc phải đến thỉnh an hoàng hậu, Du phi nương nương viện cớ thân thể không khỏe mà không đi. Thẩm Khanh vui vẻ vì không phải thấy con gà chọi Du phi.
Thẩm Khanh còn đang cảm thấy không khí trong lành hơn, nhưng không ngờ lần này lại có người nhìn nàng bằng ánh mắt khác hẳn.
Ánh mắt ấy, cũng không mấy thân thiện.
Chính là vị Vương mỹ nhân từng gặp trong ngự hoa viên lần trước.
Hôm đó Vương mỹ nhân và Thẩm Khanh cùng đụng mặt Hiên Viên Linh, vốn chỉ là trùng hợp, chẳng có gì đáng nói. Nhưng ai ngờ, tối hôm ấy hoàng đế lại đến chỗ Thẩm Khanh.
Trong cung Vương mỹ nhân liền không dễ chịu.
Nữ nhân trong hậu cung ai cũng mong được sủng ái. Nàng ta và Thẩm Khanh cùng gặp hoàng đế, kết quả hoàng đế ngay đêm đó đã tới tìm Thẩm Khanh, chẳng phải khiến người khác cười chê nàng ta còn không bằng Thẩm Khanh sao?
Thẩm Khanh có gì đặc biệt hơn nàng ta? Rõ ràng cùng đi dạo ngự hoa viên, tại sao hoàng đế lại chỉ nhớ đến Thẩm Khanh, còn nàng ta thì sao?
Thẩm Khanh suy nghĩ một chút, thấy điểm giao thoa duy nhất giữa mình và Vương mỹ nhân chỉ có vậy, trong lòng thầm kêu “quả nhiên ta đúng là có số làm pháo hôi,” ngay cả chuyện này cũng có thể khiến người ta căm ghét?
Rời khỏi Phượng Nghi cung, Thẩm Khanh vốn không có ai đi cùng, những phi tần có quan hệ tốt đều tụm ba tụm bảy đi chung, Vương mỹ nhân cũng cùng Phương quý nhân và Lý mỹ nhân đi với nhau.
Ba người họ đi cùng, vừa hay gặp Thẩm Khanh.
Đã đụng thẳng mặt, Thẩm Khanh cũng chỉ có thể hành lễ: “Thỉnh an các tỷ tỷ.”
Lý mỹ nhân mở lời: “Bình thường ta chỉ thoáng thấy Thẩm lương nhân, hôm nay nhìn kỹ, đúng là nhan sắc xuất chúng.”
Lời này mang ý khiêu khích cũng quá rõ ràng.
Quả nhiên, Vương mỹ nhân vừa nghe xong, sắc mặt đã thay đổi.
Điều này chẳng phải khiến nàng ta nhớ lại chuyện ở Ngự Hoa Viên hay sao? Chẳng lẽ Thẩm Khanh nhờ có nàng ta làm nền nên hoàng đế mới nhớ đến sau một tháng lãng quên? Rõ ràng nàng ta không hề xấu, vậy mà lời nói ấy lại khiến nàng ta như thể dung mạo thật sự tầm thường vậy.
Thẩm Khanh coi như không nhìn thấy. Du phi có thế lực lớn, nàng mới phải nhịn nhục, nhưng mấy vị trước mắt này chỉ là tân nhân mới vào cung, chưa thành mối nguy hiểm. Hơn nữa nói thẳng ra, sau này khi nữ chính xuất hiện, những người này căn bản chẳng có đất diễn, Thẩm Khanh cũng không cần nhẫn nhịn làm gì.
Dù gì cũng đều là nữ nhân của hoàng đế, mà nàng đây mới vừa được ban thưởng.
“Tỷ tỷ quá khen, vẫn là một cái mũi hai con mắt, không khác biệt lắm.”
Vương mỹ nhân dù có khó chịu cũng không tiện gây sự, đành nhịn xuống.
Chỉ chào hỏi vài câu, Thẩm Khanh đã quay về.
Phương quý nhân có thể nói là người có gia thế lớn nhất trong nhóm phi tần mới vào cung, nhà mẹ đẻ là tướng quân, bản thân cũng mang phong thái hào sảng, có chút khí thế tương tự Du phi, nhưng không kiêu căng như nàng ta. Mà nam nhân ấy à, luôn thích cái mới.
Hiên Viên Linh đã có Du phi, nàng ta lại là phiên bản tương tự, tất nhiên không được sủng ái như vậy. Nàng ta cùng Lý mỹ nhân và Vương mỹ nhân đi chung, nhìn bóng dáng Thẩm Khanh xa dần, Lý mỹ nhân nói: “Phân vị còn chưa lên, mà trông cứ như ngang hàng với chúng ta vậy.”
Vương mỹ nhân vốn ít lời, nghe vậy chỉ cúi đầu.
Phương quý nhân cười cười: “Với gia thế đó, nếu không mang thai, muốn thăng phân vị cũng khó.”
Nàng ta nhấn mạnh hai chữ “mang thai.”
Lý mỹ nhân và Vương mỹ nhân nghe vậy đều ngầm hiểu.
Phương quý nhân nheo mắt, trong đáy mắt hiện lên ý cười giễu cợt.
Thẩm Khanh thuận lợi trở về Chiêu Hoa cung, vẫn là một ngày bình yên. Đến tối, Hiên Viên Linh lại đến.
Lần này đến sớm, thậm chí còn chưa dùng bữa tối.
Thẩm Khanh thấy hắn đến, mắt lập tức sáng lên.
Hiên Viên Linh còn tưởng nàng vui vì gặp hắn, ai ngờ nàng lại thốt lên: “Hoàng thượng vẫn chưa dùng bữa sao?”
Nói ra còn rất vui vẻ.
Hiên Viên Linh tức đến bật cười, vật nhỏ này chẳng lẽ nghĩ hắn đến thì bữa ăn của nàng cũng sẽ ngon hơn sao?
Hắn giả vờ tức giận: “Chẳng lẽ trong cung không đủ đồ ăn cho ngươi?”
Thẩm Khanh ngại ngùng: “Bữa ăn của thần thiếp sao có thể ngon bằng của hoàng thượng?” Lại như vừa nghĩ ra gì đó: “Thần thiếp không phải không nhớ mong hoàng thượng đến, thần thiếp vẫn luôn mong ngóng.”
Hiên Viên Linh nhướn mày.
Thẩm Khanh tiết lộ: “Chỉ là lần trước, dùng bữa khuya ở cung của hoàng thượng, thần thiếp nhớ mãi không quên.”
Ý là không chỉ nhớ đồ ăn, mà còn nhớ cả người lẫn đồ ăn.
Hiên Viên Linh thầm nghĩ, thôi kệ, nàng cũng thành thật, liền sai người truyền bữa tối.
Lúc này, bàn ăn nhỏ của Thẩm Khanh bày đầy món ngon, nhìn vừa đẹp mắt vừa hấp dẫn, khác hẳn bữa khuya hôm nọ.
Thẩm Khanh luôn chú trọng thưởng thức món ăn, lúc này thấy một bàn thịnh soạn như vậy, lòng dạ nàng chỉ muốn ăn thật no.
Còn giữ kẽ, làm bộ làm tịch?
Làm bộ cũng phải chọn chỗ thích hợp. Nếu chỗ nào cũng diễn, thì quá giả. Trong cung không thiếu phi tần hiền thục nhu thuận, thứ khiến hoàng đế để mắt đến nàng không phải nhan sắc, mà là chút ngang bướng vừa đủ, không quá đáng để mà bị ghét, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thấy mới lạ.
Cho nên, Thẩm Khanh không muốn ăn cà rốt.
Hiên Viên Linh lập tức nhìn qua.
Thẩm Khanh thấy hắn nhìn liền chột dạ.
“Sao không ăn?”
Thẩm Khanh chê bai nhìn cà rốt: “Không ngon.”
Nàng thích ăn cà tím, liền nhìn chằm chằm món cà tím sốt bên cạnh.
Hiên Viên Linh thấy nàng rõ ràng đang ám chỉ, nhướn mày, không thích cà rốt, thích cà tím?
Trong hậu cung, có nữ nhân nào dám tỏ vẻ mình kén ăn trước mặt hắn như vậy? Nàng thật sự không thích ăn?
Hắn liền gắp một miếng cà rốt bỏ vào bát nàng.
Thẩm Khanh: “…Hoàng thượng… không ngon mà.”
Nàng nhìn hắn đầy tội nghiệp.
Hiên Viên Linh vốn chỉ tùy ý muốn nàng ăn thử, ai ngờ nàng lại bày ra vẻ mặt này, như thể hắn bắt nạt nàng vậy. Nhưng hắn là hoàng đế, đồ hắn gắp, nàng dám không ăn?
Đúng là xấu bụng!
Thẩm Khanh đành ăn, nhưng ăn vô cùng khổ sở.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của nàng, Hiên Viên Linh khẽ nhếch mày, đại phát từ bi gắp cho nàng một miếng cà tím sốt.
Hiên Viên Linh vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Khanh lúc này còn vẻ ấm ức, đã lập tức tươi cười rạng rỡ. Nàng đổi sắc mặt nhanh đến mức khiến Hiên Viên Linh cũng cảm thấy thú vị. Thật đúng là một tiểu bảo bối kiêu ngạo, chỉ vì ăn một món mà cũng có thể làm quá lên như vậy?