Trong lòng Hiên Viên Linh vô cùng chán ghét chuyện này, nay chân tướng đã rõ ràng, hắn liền dứt khoát rời đi. Khi đi ngang qua, chỉ liếc thấy Thẩm Khanh luôn cúi đầu, hắn khẽ nhíu mày nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Hoàng đế vừa đi, mọi chuyện liền do hoàng hậu định đoạt. Sắc mặt hoàng hậu lúc này cũng chẳng tốt lành gì, nhìn Phương Tần đang ngã ngồi dưới đất, vẻ mặt ngơ ngẩn, lạnh giọng nói: "Thánh chỉ của hoàng thượng, ngươi cũng đã nghe rồi, đưa vào đi."
Phương Tần vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc quá lớn. Tam hoàng tử vừa tròn trăm ngày, vậy mà nàng ta lại bị giáng xuống làm Lương nhân, còn bị cấm túc một năm. Như vậy thì có khác gì bị đày vào lãnh cung?
Nàng ta hoảng sợ, từng tia sợ hãi nhỏ bé dần hóa thành cơn sóng dữ nhấn chìm nàng ta. Nàng ta bò đến trước mặt hoàng hậu, khẩn cầu: "Hoàng hậu nương nương, chuyện này không phải lỗi của thần thiếp! Thần thiếp thật sự không biết gì cả, xin nương nương mở lòng từ bi, tha cho thần thiếp!"
Du phi nhìn bộ dạng đó của nàng ta, chỉ khẽ cười lạnh.
Ngu xuẩn.
Đến nước này rồi mà vẫn nghĩ hoàng hậu sẽ giúp nàng ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT