Điền Ninh cũng đang nhìn cảnh này, có cảm giác kinh ngạc và không nói ra được. Chắc chắn Tào Xuân Lệ trước mặt này không phải người mất trí nhớ, có lẽ, cô ta đã về từ sớm, chủ đạo một cuộc xem mắt không thành công, bị ép chủ động đứng ra ngăn cản chuyện tiến hành bước tiếp theo.
Thấy vậy, cô quyết định rời đi. Lỡ như bị người ta nhận ra, hoặc là có người khóc lóc om sòm thì cô sẽ không bị liên lụy vô ích.
Lúc cô xoay người đi, Vu Thanh Sơn như cảm nhận được gì mà ngẩng đầu nhìn về hướng này, nhưng cũng chỉ thấy bóng lưng rời đi của cô.
Anh ta nhận ra bóng lưng này, trong lòng trống vắng, hơi khó chịu.
“Thanh Sơn?”
Tào Xuân Lệ vẫn đang ngẩng đầu nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy sùng bái và tha thiết.
Vu Thanh Sơn rất ít khi thấy ánh mắt này trong mắt cô ta, bình thường là anh ta mang tiền từ quân đội về thì cô ta mới có thể vui vẻ. Nhưng anh ta biết chuyện cô ta từng làm, lại thấy cô ta nhìn anh ta giống cô gái trẻ tuổi như vậy, anh ta chỉ cảm thấy ghê tởm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT