Ba người nhanh chóng đi tới gần nhà họ Vu, trước cửa nhà họ Vu có vài người vây quanh, đều là người Điền Ninh không quen. Ở cùng một thôn, nhưng phần lớn sống theo nhóm, nhà ai cách xa thì chính là một phạm vi khác, họ cũng không biết cô, đều hứng thú bừng bừng nhìn Tào Xuân Lệ ôm Tiểu Mao khóc.
“Tiểu Mao, mẹ là mẹ của con đây. Hức hức cuối cùng mẹ cũng tìm được nhà rồi.”
Kim Mỹ Phương đứng ở một bên cực kỳ không vui, muốn ra tay tách hai mẹ con ra. Nhưng không biết làm sao cô ta ôm thằng nhóc rất chặt, vốn dĩ không tách ra được.
Dương Tam Ni cũng rưng rưng nước mắt kéo tay của bà ấy khóc lóc kể: “Chị thông gia, lần này xem như không có lỗi với nhà anh chị, nhà tôi chạy hơn năm mươi ki lô mét đón Xuân Lệ về rồi!”
Kim Mỹ Phương mất kiên nhẫn hất bà ta ra, nhìn hai mẹ con này như nhìn thứ đồ bẩn thỉu, nói nhỏ với giọng lạnh nhạt: “Nhà mấy người nhất định phải lăn qua lăn mãi không dứt đúng không?”
“Chị thông gia, không thể nói như vậy, bên ngoài có nhiều người nhìn, chúng ta vào trong nhà nói chuyện được không?”
“Không cần, nói ở đây đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play