Bây giờ trong khu tập thể không thiếu thứ gì. Điền Ninh ngủ ở phòng chính, có một chiếc giường lớn một mét rưỡi, chiếu mát và quạt, lúc nghỉ ngơi thật sự thoải mái.
Hạ Đông Thăng đề nghị: “Em có sợ không? Hay là rủ bạn học cùng đến ở đi?”
“Có ba người lận, em mời hay không mời ai cũng không hay. Giờ em đã quen rồi, không sợ đâu.”
Khu tập thể như không khi nào trống trải, những người họ gặp đều rất hiền hòa. Cửa sổ ở phòng ngoài được gắn thêm kính chống trộm, trước kia Điền Ninh cũng từng sống một mình nên điều này chẳng là gì với cô.
Hạ Đông Thăng không nói thêm gì, thống nhất tần suất gọi điện của hai người.
Cũng may là hiện giờ có nhiều bốt điện thoại hơn, nên Điền Ninh không phải lo lắng sẽ phải xếp hàng dưới nắng để chờ đợi đến lượt mình gọi điện.
Về chuyện không về nhà, cô đã viết một bức thư gửi về cho gia đình, viết rõ cô phải vừa học vừa làm. Người nhà họ Điền không nói gì cũng không trả lời thư, thường thì cô sẽ viết thư về nhà mỗi nửa tháng đến ba tuần, còn Lý Phượng Anh sẽ trả lời cô một lần mỗi tháng. Không trả lời thư có nghĩa là không có ý kiến gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT