Điền Ninh cảm thấy bữa cơm này không bình thường, lúc Hạ Đông Thăng cũng xuống lầu, cảm giác đó đạt đến đỉnh điểm.
Chắc chắn Phạm Thu Nguyệt không dám hạ độc nhiều người thế này, nhưng có lẽ bà ta có mưu kế nhỏ khác. Điền Ninh cố nhịn không đi vạch trần là muốn xem thử rốt cuộc bà ta định làm gì.
Sau khi Vu Thanh Sơn nói chuyện với cô xong, sắc mặt anh ta trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
Khi đó Điền Ninh vừa phát hiện cửa bị người ta khóa từ bên ngoài. Cửa ở khu tập thể đều là khóa kiểu cũ, giữa khung và ván cửa có một cái tay cửa, lúc đóng lại thì khóa thẳng tay cửa kia. Bên trong khóa trái sẽ dùng chốt cửa, động tĩnh khóa cửa bên ngoài sẽ nhỏ hơn chút, sẽ không bị người bên trong phát hiện, mà tiếng nói chuyện cô nghe thấy chắc cũng do Phạm Thu Nguyệt cố tình phát ra để che giấu tiếng khóa cửa.
Cố tình khóa cô và Vu Thanh Sơn lại một chỗ để làm gì chứ?
Không phải Điền Ninh chưa từng ác ý nghĩ đến cách khả thi nhất, xoay người nói: “Vu Thanh Sơn, anh mau móc họng nôn ra đi!”
Vu Thanh Sơn và cô không mưu mà hợp, ánh mắt liếc thấy chậu rửa mặt rồi tiến lên móc họng nôn ra. Anh ta không ăn nhiều cơm trưa nhưng vô tình uống gần nửa chai nước có ga, điểm này là chết người nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT