Chạng vạng sáu giờ tối, cậu đi vào nhà hàng lần trước mình ăn với Trì Yến, Văn Tinh Trạch gặp bọn Chúc Bác lúc vừa mới vào cửa. Bữa tối chỉ cần quay chụp mấy hình ảnh ngắn là đủ, một tiếng sau đó đều là thời gian cá nhân không cần ghi hình, các khách quý cũng có thể lấy lại điện thoại trong một khoảng thời gian ngắn.
Vậy mà Jean lại là người đầu tiên phát hiện ra vòng cổ của Văn Tinh Trạch, thân là một nhà thiết kế gã hoàn toàn chấn động vì quá đẹp, khen: “Trời ạ, cực kỳ đẹp và gợi cảm, như là quý tộc hoặc ác ma trong một đêm khuya nào đó vậy, xu hướng tính dục của tôi suýt thay đổi luôn rồi… Chuyện kỳ quái nhất là, lúc tôi vừa mới nói ra câu đó lại thấy cổ lạnh lạnh là sao nhỉ.”
Văn Tinh Trạch nhìn về phía sau lưng Jean, Ansair mới tới đang nhìn chằm chằm vào gáy Jean bằng ánh mắt âm u, như là cậu ấy đang tự hỏi phải dùng bao nhiêu sức thì mới bóp gãy được thứ này.
“...” Tí thì Văn Tinh Trạch làm đổ cốc cà phê, sau đó cậu khuyên Jean rất chân thành: “Anh Jean, xin hãy yêu quý cổ của mình khi còn có cơ hội.”
Jean: “???”
Văn Tinh Trạch phát hiện điểm cười của Phương Như Tuyết quá thấp, lúc này cô nàng lại vừa vỗ đùi đen đét vừa cười ra tiếng ngỗng kêu rồi: “Ửa ửa ửa ửa ửa ửa ửa ửa ửa!”
Vì để phòng Ansair làm ra hành động không thể vãn hồi nào đó, Văn Tinh Trạch xung phong nhận việc đi lấy rượu vang đỏ, dẫn Ansair đi xa ra khỏi nơi này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT