Văn Tinh Trạch xé hộp mì ăn liền cuối cùng rồi đổ nửa cốc nước nóng vào trong hộp.
Cậu bật TV làm nhạc nền rồi mới ngồi vào chiếc ghế sofa cũ đợi mì chín.
Cô gái số 7 kia thật sự đã xin được tham gia vào diễn đàn, tên thật của cô là Lục Thất Thất. Sự xuất hiện của Lục Thất Thất khiến cho cộng đồng fan sôi động sau một ngày chìm vào im lặng:
A Trạch và bảy viên ngọc rồng (9)
[Chú heo lười biếng: Ôi chúa ơi, người mới kìa, nhiệt liệt hoan nghênh [hoa hoa]!]
[Cô gái xinh đẹp biến hình: Chào mừng cậu nhé [hoa hoa]!]
[Lục Thất Thất: Xin chào mọi người [thẹn thùng] Cứ gọi tôi là Thất Thất là được, sao tên của diễn đàn lại là bảy viên ngọc rồng thế…?]
[A Vân yêu A Trạch: Phụt. Vì mấy năm nay vẫn chỉ có bảy người bọn tôi thôi, nhưng giờ không gọi cái tên này được nữa rồi, đổi thành bát tiên quá hải được không?]
Văn Tinh Trạch dứt khoát đổi lại tên diễn đàn rồi mới nhắn trả lời: [Tôi thấy cũng được đấy.]
Bảy người hâm mộ này đều đã gắn bó với Văn Tinh Trạch trong một thời gian dài. Ai cũng có tính cách tốt, không hề tồn tại vấn đề bài ngoại.
Ngoại trừ Tiểu Lục đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học thì tất cả những ai đang online đều đến chào hỏi Lục Thất Thất. Chẳng mấy chốc họ đã rôm rả nói chuyện vui vẻ với nhau.
Thấy mấy người họ trò chuyện vui đến vậy thì Văn Tinh Trạch mới thở phào nhẹ nhõm. Đang chuẩn bị ăn mì gói thì nhận được tin nhắn riêng đầy vẻ lo lắng đến từ Chú heo lười biếng:
[Chú heo lười biếng: A Trạch, có phải công ty giải trí Đạo Môi xảy ra chuyện gì rồi không? Sao tôi lại thấy Ngô Hữu Kim ký hợp đồng với Ngu Văn, thế về sau ai sẽ là người dẫn dắt cậu?]
Văn Tinh Trạch không ngờ họ lại biết nhanh như vậy. Cậu xấu hổ nhưng cũng có chút cảm động, đáp:
[Bây giờ mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, có thể là tôi sẽ phát triển theo hướng khác.] Như là đi thu mua phế liệu hoặc là đi bán đồ ăn.
[Đừng lo, cho dù tôi không làm nghệ sĩ nữa thì diễn đàn của chúng ta cũng sẽ không giải tán đâu.]
Nhiều năm trôi qua, họ đã không còn đơn thuần là nghệ sĩ và fan nữa mà họ là bạn tốt của nhau.
Chú heo lười biếng gửi ba biểu tượng cảm xúc khóc lóc nức nở.
Thật ra ít nhiều gì mấy người hâm mộ cũng đoán được sẽ có hôm nay rồi. Sự nghiệp diễn xuất của Văn Tinh Trạch quá đỗi gập ghềnh, thu nhập không hề ổn định, cậu chỉ đang cố gắng kiên trì vì công ty và số người hâm mộ ít ỏi của mình thôi.
Nhưng dưới góc độ là một fan, thật ra họ cảm thấy cực kỳ không cam lòng.
Không ai biết rõ Văn Tinh Trạch tốt đến mức nào hơn họ. Một người mà mình đã yêu thích trong nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả cơ hội được đứng trên một sân khấu rộng rãi hơn để tỏa sáng cũng không có, cứ thế mà vội vã giải nghệ.
Văn Tinh Trạch cũng không biết nên an ủi Chú heo lười biếng như thế nào vì thật sự không biết cách. Cuối cùng, cậu chỉ có thể nói:
[Đừng vậy mà, để tôi thổi một khúc chúc may mắn cho cậu nghe nhé.]
[Chú heo lười biếng: Từ từ!!!]
[Văn Tinh Trạch đã gửi một tin nhắn thoại]
Chú heo lười biếng bấm vào để nghe
… Quả thế, đó là một âm thanh quen thuộc của nhạc cụ lễ hội.
Kèn Xô-na!
Văn Tinh Trạch thật sự biết thổi kèn Xô-na, còn thổi rất hay. Mặc cho nhóm fan hâm mộ hoàn toàn không hiểu tại sao một idol như cậu lại muốn học kèn Xô-na.
Chỉ biết Văn Tinh Trạch đã từng nói: “Trong tất cả các loại nhạc cụ, kèn Xô-na là vua, được sử dụng trong cả đám tang lẫn đám cưới.”
Sau khi thất nghiệp, thỉnh thoảng cậu có thể đến các đám tang đám cưới để thổi kèn kiếm ít tiền mua thức ăn, rất ổn.
Tiếng kèn Xô-na đầy vui vẻ vang ra từ loa. Gấp một con hạc giấy và buộc một dải ruy băng màu đỏ, chúc những người tốt bụng sẽ gặp may mắn mỗi ngày, căn phòng tràn ngập không khí thân mật, sôi động của một đám cưới được tổ chức ở làng quê.
Tâm trạng buồn bã của Chú heo lười biếng đột nhiên bị nghẹn trong cổ họng.
Đạ mú, chắc chắn cô ấy là fan của một diễn viên hài rồi!
…
Khó khăn lắm mới an ủi được người hâm mộ của mình, cuối cùng thì Văn Tinh Trạch cũng được nhàn hạ và có thể làm điều gì đó cho riêng mình.
Cậu hơi muốn chơi game nhưng lại có chút do dự: Vất vả lắm cậu mới có thể bỏ được, nếu bắt đầu chơi game thì chắc chắn cậu sẽ lại bị nó mê hoặc.
"Vùng đất hoang vắng" cho cậu một cảm giác vô cùng chân thật, điều đó khiến cậu gần như không thể dứt ra được. Thậm chí, cậu còn nhớ rõ tên của từng thần dân. Đêm đến, mỗi khi tỉnh dậy từ giấc mơ phản ứng đầu tiên của cậu là tự hỏi dạo gần đây mọi người trong trò chơi có khỏe không.
Nhưng thực ra tất cả đều là hư cấu, chỉ có mỗi cậu là người duy nhất coi trọng nó, điều đó thật sự quá tệ.
Cuối cùng thì Văn Tinh Trạch vẫn không kìm được mà mở game lên, sau khi bị ngăn lại ở giao diện đăng nhập, một cửa sổ bật lên với nội dung sau: “Xin lỗi bạn, bây giờ game đang ở chế độ nuôi dưỡng ngược. Do xung đột hệ thống nên chúng tôi tạm thời không thể đăng nhập vào với thân phận vua.”
Văn Tinh Trạch: “?” Đọc không hiểu gì.
Vào lúc Văn Tinh Trạch đang mê mang thì một dòng chữ quan trọng trên TV đột nhiên thu hút sự chú ý của cậu: “…. Trì Yến đã đến sân bay thủ đô vào lúc sáu giờ tối nay. Có rất nhiều người hâm mộ quan tâm đến việc ảnh đế Trì sẽ làm gì khi anh ấy quay trở lại Trung Quốc lần này…”
Văn Tinh Trạch giật giật tai.
Trì Yến về nước?
Nói ra thì thật xấu hổ. Ngoại trừ chơi game thì Văn Tinh Trạch còn có một sở thích khác là đu idol.
Nhưng đu cũng như không thôi vì dù gì cậu cũng là một kẻ nghèo, nuôi mình còn không nổi thì nói gì đến chuyện có tiền nuôi thần tượng của mình. Trì Yến là một sự tồn tại rất kỳ diệu trong "Cá Koi nhà giàu có siêu nhiều tiền". Nhờ có anh mà chất lượng của cuốn tiểu thuyết có tam quan bất chính này đã được cải thiện hơn không ít.
Mặc dù đây là một quyển sảng văn nhưng đến tận lúc kết truyện, nhân vật chính vẫn không thể vượt qua Trì Yến.
Trì Yến luôn là người đứng đầu trong nghề.
Mỗi khi phim của anh xuất xưởng, Văn Tinh Trạch phải ra rạp chiếu phim xem đi xem lại ba lần, về cơ bản thì sau mỗi lần như vậy, tháng ấy cậu sẽ phải cắt giảm tiền ăn và ăn lương khô cho qua bữa.
Trì Yến rất kén chọn kịch bản. Hai, ba năm mới thấy anh quay một bộ, bộ nào cũng sẽ giành được thứ hạng cao của các giải thưởng lớn diễn ra trong năm ấy. Mọi người không quá hiểu biết về vị ảnh đế này, chỉ nghe nói trong cuộc sống thường nhật anh là một người lạnh lùng ít nói, tính tình không tốt, chẳng muốn nói chuyện với ai.
Kiêu ngạo là bệnh chung của những thiên tài, nhưng việc đó lại chẳng hề ảnh hưởng đến sự nổi tiếng tới mức kinh khủng của Trì Yến. Anh là một thần thoại mà chẳng ai có thể sao chép được. Thậm chí, lúc đầu tác giả viết về anh trong "Cá Koi nhà giàu có siêu nhiều tiền" còn mang đến cảm giác tác giả là một con chiên ngoan đạo.
Văn Tinh Trạch dời chiếc bàn nhỏ đến trước TV, trên màn hình TV cũ có một bông tuyết nhỏ, chỉ thấy người dẫn chương trình nói: “… Hẳn là các fan thân thuộc cũng biết ảnh đế Trì đang có ý định chuyển dần sang hướng đạo diễn. Phim truyền hình mới "Một ngày" chính là bộ phim đầu tay của anh.”
“Nghe nói nhân vật chính của "Một ngày" sẽ do Hứa Bạch Kính đảm nhiệm.”
… Giả thôi.
Trong nguyên tác, Hứa Bạch Kính chưa từng hợp tác với Trì Yến, mặc dù bản thân cậu ta rất mong muốn điều này.
Bản tin chiếu một đoạn video ngắn ở sân bay, hẳn là cảnh tượng hôm nay Trì Yến xuống khỏi máy bay. Có rất nhiều người hâm mộ, cộng thêm phóng viên giải trí của đài truyền hình chắc hẳn là người mới nên anh ta không thể chen lên phía trước được.
Trong ống kính, Trì Yến vừa được bao quanh bởi các trợ lý và quản lý của mình vừa đi về phía lối ra, trông có vẻ lười biếng. Thậm chí anh còn không thèm nhìn đến những người hâm mộ cuồng nhiệt và các phóng viên giải trí đang đứng ở đó.
Nhưng anh vẫn rất đẹp trai.
Thật là đáng giận!
Văn Tinh Trạch ấn mạnh vào điều khiển từ xa, sau khi quay lại xem đoạn này một lần thì nghĩ: “Nếu mình là nhân vật chính thì tốt quá.”
Mặc dù Hứa Bạch Kính chưa từng hợp tác với Trì Yến nhưng trong nguyên tác, cậu ta vẫn có vài lần tiếp xúc với anh; sao mà người bình thường có cơ hội này được?
Chưa kể đến việc nói chuyện với Trì Yến, ngay cả việc gặp mặt anh đã là điều rất khó khăn rồi, vì chẳng có ai biết Trì Yến làm gì mỗi ngày.
Đây là điều duy nhất khiến Văn Tinh Trạch hâm mộ Hứa Bạch Kính.
Xem tin tức xong, Văn Tinh Trạch ngồi lại vị trí bắt đầu ăn mì gói.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cậu sẽ bắt đầu thất nghiệp từ ngày mai, tiền tiết kiệm đã gần hết rồi, tiền thuê nhà và tiền điện nước tháng sau cũng không thấy tin tức gì. Văn Tinh Trạch muốn thổi cho mình một khúc "May mắn đến" bằng kèn Xô-na quá.
Người nghèo không có gì để giải trí, ngủ sớm còn có thể giảm đi ít tiền điện, thế nên mới bảy giờ mà Văn Tinh Trạch đã nằm lên giường.
Trước khi ngủ, Văn Tinh Trạch thầm nghĩ, vận may thần kỳ của mình trong chương trình tạp kỹ hôm nay thật sự giống như một giấc mơ. Không biết khi nào thì ông trời mới có thể phù hộ cho mình thêm một lần nữa...
***
Đế quốc Muse.
Các thần dân của đế quốc phải dùng kính hiển vi để kiểm tra tầng hầm có tổng diện tích là chín mét vuông này.
… Chỉ có vỏn vẹn một thiết bị điện đã cũ, sàn nhà ẩm ướt, có đủ loại sách chất đầy trên giá sách cũ sắp đổ.
… Cách âm kém, có thể nghe thấy tiếng chơi mạt chược ở nhà bên cạnh.
… Khả năng tản nhiệt kém, không có thiết bị làm mát, không có cửa sổ, ban ngày vẫn phải bật đèn.
Tất cả những sự thật này khiến cho các bậc phụ huynh nhanh chóng đưa ra kết luận:
[atleast: Nhà kho à?]
[Không đổi tên nếu chưa vượt qua bài kiểm tra Ngôn ngữ Tiên cấp 4: Sao nhóc con có thể tự đến nhà kho được, người hầu để làm gì? Trong nhà kho này còn có cả giường, thứ đang nhấp nha nhấp nháy kia là gì vậy? Màn hình máy chiếu hả?]
[Tiểu đội gả cho bệ hạ: Chắc là căn cứ bí mật đó.]