Ba giờ chiều.

Những người giành được suất tham gia thử nghiệm nội bộ hoặc theo dõi buổi phát sóng trực tiếp đã vào chỗ từ lâu, còn những người không được xem cũng nóng lòng lướt qua diễn đàn, hi vọng có thể nắm bắt đôi chút tin tức về trò chơi.

Giống với những người chơi thử nghiệm nội bộ khác, Uya đăng nhập vào "Kế hoạch nuôi dưỡng trẻ nhỏ", tiếng nhạc nền và giới thiệu của trò chơi vang lên:

“Ở một hành tinh Xanh nọ, có một con người sống ở đó. Cậu ấy tên là Văn Tinh Trạch, sinh sống ở Thủ đô Trung Quốc. Từ hôm nay trở đi, bạn sẽ trải qua một quãng thời gian dài với bé con này.”

“Nhưng mà, bây giờ bé con đang gặp phải nguy cơ thất nghiệp.”

Sau khi kết thúc phần giới thiệu, cuối cùng thì hình ảnh cũng xuất hiện trước mặt họ. Dường như đây là cảnh bên trong một loại phương tiện nhỏ cứ lắc lư liên tục, chàng thanh niên với mái tóc dài đen nhánh đang ngủ gà ngủ gật, hàng mi dài hơi rung động tạo nên những vệt sáng nhỏ dưới mắt.

Với diện mạo này, định mệnh đã khiến cho Văn Tinh Trạch dù có làm gì đi chăng nữa, cậu cũng toát ra vẻ đẹp khiến tim người khác phải đập thình thịch.

Uya đưa tay ôm ngực.

Riêng việc đẹp như thế đã là phạm pháp rồi. Quan trọng hơn nữa là người này giống bệ hạ như đúc từ cùng một khuôn ra, mô phỏng như vậy có phải là hơi thành công quá rồi không! Làm thư ký trong Nội Các, Uya đã từng nhìn thấy vua phê duyệt công văn đến mức ngủ gật. Cũng là hàng mi khép hờ và cánh môi tuyệt đẹp hơi cong cong ấy…

Trên mạng vũ trụ, diễn đàn thảo luận về "Kế hoạch nuôi dưỡng trẻ nhỏ" đã được thành lập, tốc độ làm mới lúc này nhanh đến mức suýt nữa thì khiến hệ thống tê liệt.

[Pudding Dâu Tây: A a a a a a a a!!! Tôi chết mất thôi, nhóc con thất nghiệp thì thôi không cần phải đi làm nữa đâu, để tôi nuôi nhóc QAQ!!!]

[Tiểu đội gả cho bệ hạ: Chỗ nạp tiền đâu rồi?]

[Phi Bạch 11: Tôi là người duy nhất ở đây vừa không giật được suất tham gia thử nghiệm trực tiếp lại còn không xem được phát sóng sao? Chua quá đi mất thôi.]

[adughx: Mô phỏng giống thật quá. Nếu không phải bệ hạ đang ở trong cung thì tôi sẽ nghi ngờ là ngài đã xuyên không đến hành tinh Xanh mất… Tôi yêu ngài ấy quá đi.]

Chắc là do có quá nhiều người hỏi nên đã nhảy lên một lời nhắc nhở nhẹ nhàng từ hệ thống: “Thông tin nạp tiền và các tính năng khác sẽ được mở ra sau khi hoàn thành nhiệm vụ cho người mới, xin mọi người tạm thời đừng vội vàng như thế ~ Nhiệm vụ cho người mới sẽ chính thức bắt đầu sau 600 giây, 599 giây, 598 giây,...”

“Nhấn vào để xem thông tin cá nhân của bé con, bạn có muốn xem không? [Có]/[Không]”

Uya chọn có, sau đó một tấm thẻ trong suốt hiện lên:

[Thông tin cá nhân của nhóc con]

Họ và tên: Văn Tinh Trạch

Tuổi tác: 24

Nghề nghiệp: Nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty giải trí Đạo Môi (ghi chú: Sắp thất nghiệp)

Kỹ năng/filter có được hiện tại: ??? (đang kích hoạt)

Số tiền tiết kiệm: 86 nhân dân tệ

Giá trị nổi tiếng: 7

Giá trị tiềm năng: Gameshow (6/10), diễn xuất (8.2/10), ca hát và vũ đạo (4.5/10)

Giá trị may mắn: -18627653

Uya: “????”

Cái giá trị may mắn giống như bị ông trời nguyền rủa này là thế nào vậy?!

Uya lướt mạng vũ trụ, quả nhiên thấy một đống người đang mắng hệ thống vì nó dám thiết lập cho vua của họ có giá trị may mắn thấp như thế - đúng vậy, vì mô phỏng nhân vật quá đỗi chân thật nên không ít người đã thật sự coi nhóc con là bệ hạ.

Không chờ Uya kịp nhảy vào chửi chung, chỉ trong nháy mắt, phần đếm ngược ra mắt nhiệm vụ cho người mới đã kết thúc. Cuối cùng thì hình ảnh cũng có sự biến đổi. 

Một giọng nói nam tính tầm trung niên phát ra bên cạnh, chắc hẳn là giọng của tài xế: “Anh đẹp trai ơi, dậy nào, đến nơi rồi.”

Trên màn hình, chàng thanh niên tên là Văn Tinh Trạch chậm rãi mở mắt.

Hình như cậu vẫn còn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cậu dụi mắt rồi ngáp một cái, đôi con ngươi hơi ướt át. Văn Tinh Trạch chậm chạp trả lời: “Vâng.”

Đột nhiên bị tấn công bởi một đòn chí mạng, đôi mắt Uya lấp lánh tình yêu thương.

Cô cố chịu đựng cảm giác kích động và xem tiếp.

Văn Tinh Trạch xuống xe, tổ chương trình đến đón người.

Thấy Văn Tinh Trạch, cô nhân viên công tác sáng mắt lên, thái độ cũng vô thức trở nên kiên nhẫn hơn rất nhiều, cô ấy vừa đi vừa giới thiệu: “Hẳn là cậu cũng biết rồi, chương trình của chúng tôi có tên là "Đại mạo hiểm: Truy tìm kho báu", nó vừa có vòng thi thể lực lẫn vòng thi giải câu đố… Bên này, để tôi đưa cậu đi thay quần áo trước.”

Trong lúc họ trò chuyện, một tấm thẻ trong suốt lại nhảy lên trước mắt Uya:

[Nhiệm vụ cho người mới]

Mô tả nhiệm vụ: Thay đổi vận mệnh, cần phải nắm bắt được tất cả cơ hội xuất hiện trước mắt! Giúp đỡ bé con thành công chiếm được vị trí đầu của chương trình tạp kỹ "Đại mạo hiểm: Truy tìm kho báu"!

Tiến độ nhiệm vụ: Thắng được vị trí thứ nhất (0/1).

Phần thưởng nhiệm vụ: filter x1, rút thăm trúng thưởng x1.

“Giúp nhóc con thắng được giải nhất?” Uya lẩm bẩm: “Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng không cho nạp tiền, hơn nữa bệ hạ… không phải, giá trị may mắn của nhóc con lại thấp như vậy, chuyện này quá khó rồi!” Đến cô cũng bị nhầm lẫn giữa nhóc con với bệ hạ.

Giây tiếp theo.

Bên tai Uya bỗng vang lên tiếng của hệ thống: “Xin cảm ơn “y”, “Douglas”, “Liệt Hỏa”, “Bất Tri Hạ” cùng 27 người khác đã gửi tặng x100000 tinh tệ ở phòng chờ phát sóng trực tiếp, kích hoạt phần thưởng ngầm, nhóc con nhận được [Thẻ đảo ngược vận may trong vòng 120 phút], có hiệu lực từ bây giờ!”

Uya nhìn mục thông tin cá nhân của nhóc con, vận may đã chuyển từ “-18627653” thành “18627653”.

Vãi, còn có kiểu chơi thế này à? Uya không nhịn được mà chửi thề trong lòng.

Người chơi thử nghiệm thì không được nạp tiền nhưng phía người xem trực tiếp lại có thể tặng tiền để thay đổi vận mệnh của nhóc con, quy tắc ngầm kiểu chó má gì thế này?

Hơn nữa.

Hình như “Liệt Hỏa” là tên tài khoản mà nguyên soái của đế quốc họ thường dùng, “Bất Tri Hạ” là tên khác của một ca sĩ rất nổi tiếng trong vũ trụ.

Nhìn kỹ hơn thì, Douglas không phải là thủ tướng của Nội Các bọn họ sao? Người kia đúng là lãnh đạo trực tiếp của Uya rồi, cái vị thuộc Tộc Người Lùn bình thường ít khi nói cười kia, hóa ra cũng đang lặng lẽ đu bệ hạ…

Rốt cuộc là cô đang nuôi dưỡng trẻ nhỏ cùng với ai vậy chứ!

***

Lúc nãy người của bộ phận chế tác cũng đã đến, còn vô cùng nhiệt tình bắt tay với Văn Tinh Trạch. Nhân viên công tác cũng nhiệt tình, dù sao thì chẳng ai có sức lực chống lại cái đẹp. 

Cô ấy vừa dẫn Văn Tinh Trạch đến phòng thay quần áo vừa giải thích: “Người chạy đến đích nhanh nhất và giải xong câu đố cuối cùng sẽ được giải nhất với giải thưởng là chuyến du lịch lãng mạn bảy ngày tại Pháp, giải nhì là năm thùng sữa chua dâu, giải ba là một cái quạt điện…”

“Quạt điện ấy hả?” Văn Tinh Trạch hơi động lòng.

Thời tiết gần đây thật sự quá nóng, cậu lại không có tiền mua quạt điện, mỗi ngày trôi qua đều phải sống dựa vào việc tâm yên lòng sẽ tự thấy lạnh.

“Tất nhiên, tôi nghĩ là cậu sẽ không có hứng thú với cái này đâu.” Cô nhân viên công tác kia không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Văn Tinh Trạch, bởi vì cậu thật sự quá đẹp.

Nói thật, cô ấy cũng cảm thấy tiếc thay cho Văn Tinh Trạch.

Vì vận may của cậu không tốt, kỳ này có tám tuyển thủ thì có đến ba người có hậu thuẫn, cơ bản là top 3 đã được định sẵn rồi. Trừ những người có chống lưng thì những người chơi còn lại cũng đều là cựu minh tinh…

Nếu Văn Tinh Trạch tham gia kỳ khác thì chắc chắn cậu sẽ là tiêu điểm của mùa. Và dựa vào thứ hạng thì việc tự cậu làm tăng rating cho chương trình cũng chẳng phải là vấn đề to tát gì.

Họ là một chương trình tạp kỹ tồi tàn, phần thưởng lại chán phèo, thế nên sẽ chẳng có ai thật sự đến đây vì nó. Hầu như những người tìm đến chỗ họ toàn là người idol mạng hoặc minh tinh tuyến 18 muốn nổi lên. 

Nhân viên công tác hỏi cậu: “Vừa ra mắt phải không? Cậu đẹp như vậy, anh cameraman chắc chắn sẽ quay cậu nhiều hơn. Cậu chịu khó vượt qua hai vòng thì có khi sẽ có nhiều đất diễn hơn đấy.”

Nói đến đây, anh trai cameraman bên cạnh nhấc máy quay lên chĩa về phía họ. Do nhà sản xuất thấy Văn Tinh Trạch quá đẹp nên họ định quay thêm vài cảnh ngoài lề để cho vào phần hậu trường.

Thực ra Văn Tinh Trạch lại chẳng thấy ngại ngùng gì: “Tôi ra mắt được năm năm rồi.”

“Hả?” Cô nhân viên công tác ngỡ ngàng, trông cậu thế này mà năm năm rồi vẫn không nổi, thật không khoa học chút nào: “Có phải là giữa chừng bị bệnh gì đó nên tốn thời gian đi chữa bệnh không?”

Bây giờ rất hiếm có người ra vẻ thảm hại, nhưng người đẹp đáng thương thì khác; anh cameraman hưng phấn dí máy quay tới gần.

“Không.” Văn Tinh Trạch ngại ngùng, thật thà đáp: “Chỉ là không có trình độ chuyên môn gì lắm nên cũng không có động lực thôi.”

Nhân viên công tác và cameraman: “...” Thành thật gớm nhỉ.

Trong lúc nói chuyện, họ đã đến được phòng thay đồ, thế nên đành tạm thời tách nhau ra ở đây. Trước khi rời đi, cô nhân viên công tác đưa cho Văn Tinh Trạch một chai nước: “Đây là sữa chua dâu, quà tài trợ cho các tuyển thủ uống, mở nắp chai sẽ có thưởng!”

Văn Tinh Trạch ngầm hiểu đây là quảng cáo của nhà tài trợ. Cậu phối hợp theo, vặn nắp bình ra uống một ngụm lớn rồi giơ ngón cái: “Siêu ngon! Để xem tôi trúng cái gì nào.” Nói rồi cậu lật nắp bình lên, đọc: “Chuyến du lịch lãng mạn bảy ngày tại Pháp.”

Nhân viên công tác: “?”
Cameraman: “?”

Văn Tinh Trạch: “?”

Cậu quay lưng về phía camera rồi đưa nắp bình cho cô nhân viên công tác, lặng lẽ dùng khẩu hình nói với cô: “Đây là phân đoạn tuyên truyền do chương trình thiết kế à? Có phải hơi giả quá rồi không?”

Nhân viên công tác cạn lời nhìn xuống nắp bình.

Nhìn thì… đúng là hơi giả thật.

Nhưng nếu tổ chương trình họ giàu như vậy thì còn có thể bố trí phần thưởng một cách sơ sài như thế sao? Hơn nữa, làm gì có chương trình nào sắp xếp cho tuyển thủ nhận giải thưởng lớn nhất trước khi bắt đầu thi đấu được chứ? 

“Đoạn này chắc sẽ bị cắt thôi.” Nhân viên công tác đành phải nói: “Thời gian không còn sớm, cậu đi thay quần áo nhanh đi.”

Tuy là nói như thế nhưng Văn Tinh Trạch vẫn tin đây là chuyện do tổ chương trình bày ra. Với vận may của cậu thì hoàn toàn không thể trúng nổi dù chỉ một lọ.

Không lâu sau cậu đã quên khuấy mất chuyện nhỏ này.

Thay quần áo xong cũng gần đến lúc bắt đầu quay, những người chơi bắt đầu từ từ tập trung lại. Thẩm mỹ của chương trình này đúng là không thể khen nổi, bộ đồ thể dục màu xanh neon khiến cho màu da của ai chỉ cần không trắng một chút thì trông sẽ đen đi rất nhiều, nhìn vào càng thấy chói mắt hơn. 

Nhưng Văn Tinh Trạch lại khiến bộ đồ thể dục giá rẻ trông sang hẳn ra. Lúc đứng dưới ánh nắng mặt trời, cả người cậu như đang phát sáng. Hệt như nam chính của một bộ phim học đường, gương mặt cậu trong trẻo và đẹp đẽ, cảm giác của tuổi trẻ mạnh mẽ ập đến, khó có thể che giấu được. 

Những người chơi khác cũng không nhịn được mà đến gần cậu, không ai ngốc đến mức không biết rằng đứng gần người có ngoại hình đẹp thì sẽ được lên sóng nhiều hơn cả…

Không phải cameraman cố ý vì rõ ràng thời lượng mà anh ấy quay các tuyển thủ là bằng nhau. Nhưng trên cơ bản thì mỗi khi Văn Tinh Trạch xuất hiện trên màn ảnh, trung tâm của cảnh đó nhất định sẽ là cậu. Cậu là người rất bắt máy quay.

“Khụ.” Đạo diễn ho mạnh một tiếng, nhắc nhở cameraman rằng chuyện này còn dính líu đến mấy người có chống lưng, đến lúc này thì máy quay mới rời khỏi Văn Tinh Trạch trong chốc lát: “Rồi, vậy mọi người chuẩn bị gần xong chưa, chúng ta bắt đầu nào.”

Vốn dĩ Văn Tinh Trạch đang buồn ngủ, nghe vậy cậu tiến vào trạng thái ngay lập tức.

Quạt điện!

Đây là cuộc thi vượt qua từng cấp độ và có quy định thời gian, nếu vượt quá thời gian cho phép thì người đó sẽ bị loại. Tám tuyển thủ lần lượt chơi, nhưng do Văn Tinh Trạch điểm danh muộn nên cậu mang số thứ tự tám, thế nên còn lâu mới đến lượt cậu.

“...” Văn Tinh Trạch chậm rãi ngồi xuống chỗ cũ.

Số 7 ngồi bên cạnh nhìn cậu đã lâu, không nhịn được nữa mà bắt chuyện với cậu: “Anh là minh tinh à? Anh đẹp quá đi mất, tiếc là…” Kỳ này nhiều người có hậu thuẫn quá.

“Cảm ơn.” Văn Tinh Trạch cong mắt cười, trả lời: “Em cũng đẹp lắm.”

Số 7 là một cô gái nhỏ, khi đối diện với ánh mắt của cậu thì cô lại càng thấy ngượng ngùng hơn.

Cô gái cố gắng tìm chủ đề nói chuyện nhưng do đối diện với một anh đẹp trai nên thành ra lại nói lắp. Vì thế dưới ánh mắt của nhà sản xuất, cô cầm chai nước lên, ngại ngùng nói:

“Ờm, chúng ta uống sữa chua dâu đi…”

Một chuyện xấu hổ đã xảy ra.

Không mở được nắp chai. 

“Anh giúp em nhé.” Văn Tinh Trạch thân thiện ngỏ lời, còn tiện tay quảng cáo hết lời cho bên đầu tư, dù sao họ cũng là người sắp cho cậu chiếc quạt điện. “Nghe nói mở cái này ra sẽ có thưởng, để anh xem cho em… Ơ, chuyến du lịch lãng mạn bảy ngày tại nước Pháp.”

“...”

Văn Tinh Trạch: “?”

Số 7: “?”

Đạo diễn: “?”

Văn Tinh Trạch quay đầu nhìn đạo diễn, ánh mắt cậu lộ rõ vẻ khiếp sợ, chẳng lẽ đây cũng là phân đoạn quảng cáo mà chương trình bày ra sao?

Coi người xem là kẻ ngốc chắc!

Lần này đến lượt đạo diễn câm nín, ông ta không khỏi quay sang hỏi trợ lý: “Sữa chua đưa cho người chơi đã được chọn lọc qua rồi à?”

Trợ lý cũng ngây người: “Không ạ, với lại tỷ lệ trúng chuyến du lịch Pháp chỉ có 0.02%, có muốn cũng không chọn được đâu ý.”

Đạo diễn: “... Được rồi.” Kỳ lạ thật đấy.

Trong lúc họ trò chuyện thì bên kia đã có hai người chơi hoàn thành phần thi.

Một người đến được vòng thứ hai, người kia đến vòng bốn. Người vào được cửa ải thứ tư là một cựu minh tinh, vì mức độ câu hỏi lần này khó nên đến được vòng bốn đã là khá giỏi rồi.

Văn Tinh Trạch ngồi chờ thêm một lát, cậu bắt đầu muốn chơi nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. 

Lúc này, cô gái số 7 đã hoàn toàn nhìn cậu với ánh mắt lấp lánh rồi, vì cảm thấy cậu vừa đẹp trai vừa giỏi nên cô không nhịn được lại tìm chuyện để nói: “Hôm nay mặt trời lên cao thật, nóng quá đi mất, anh nóng không?”

“Có.” Thật ra Văn Tinh Trạch vẫn ổn, cậu đã từng trải qua cơn nóng còn hơn thế này nhưng cậu vẫn lịch sự hỏi: “Em có nóng quá không? Anh có thể dùng phép thuật để giúp em cảm thấy mát hơn đó.”

Cô gái nhỏ tò mò: “Dùng phép thuật để mát hơn?”

“Đúng vậy.”

Văn Tinh Trạch chìa một bên tai nghe cho cô, sau đó mở ứng dụng nghe nhạc lên.

Cậu ấn vào Chú Đại Bi rồi mở chế độ lặp lại.

Số 7: “...”

A di đà phật, suýt chút nữa là không độ được cô rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play