Thật là buồn cười!
Mặc dù đi tới một hành tinh có công nghệ cao nhưng cuộc sống của Văn Tinh Trạch lại càng khổ hơn. Trước kia còn có tầng hầm ngầm để ở, nơi đây ngay cả tầng hầm ngầm cũng không có; người nghèo phải sống trong những căn nhà chật hẹp như tổ ong. Khu dân nghèo chìm trong mưa dầm liên miên, những tòa nhà với các kiến trúc phức tạp và khổng lồ như các quái vật lớn; biển quảng cáo tỏa ra ánh sáng tím đỏ nhấp nháy; trên đó toàn là những thứ như “Sửa chữa cơ giáp Miji”, “Robot gội đầu, cắt tóc và sấy khô”, “Titan làm móng tay”…
Dù vậy, cho dù phải sống trong tổ ong, uống dịch dinh dưỡng có vị như bãi nôn, một ngày phải làm mười tám công việc khác nhau nhưng cậu vẫn phải mất tròn chín trăm năm thì mới có thể trả đủ số tiền thế chấp —— Đó còn dựa trên điều kiện tiên quyết là cậu có thể làm ra tiền để đi giải phẫu mình thành người trường sinh bất tử.
Xe bay nhanh chóng đi vào bầu khí quyển của hành tinh nguyên thủy.
Màn trập cửa sổ mở ra với âm thanh vùn vụt, Văn Tinh Trạch nhìn xuống để thấy toàn cảnh: Là một hành tinh nguyên thủy không có bất kỳ sự can thiệp nào, hệ sinh thái của hành tinh này có phần phức tạp. Nơi đây có những ngọn núi kéo dài vô tận phủ đầy tuyết, các khu rừng rậm rạp cùng với đại dương bao la…
Dưới chân của họ là một vùng hoang mạc, những hạt cát trắng mịn đang bị gió thổi bay lên.
Người tài xế huýt sáo vui vẻ nói: “Há! Đây là phân đoạn mà tôi thích nhất! Cậu Văn, sau khi rời khỏi xe bay, cậu sẽ lọt vào tầm phủ sóng của camera phát sóng trực tiếp. Số người xem bây giờ là… 118934 người, cũng không đông lắm, chúc cậu may mắn! Tạm biệt!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT