Trở về Vô Cực điện, Yêu Yêu vì gặp được Bạch Lê nên cả người ỉu xìu, chẳng còn chút tinh thần nào.
Dung Thận đặt nó lại lên bàn, thấy sinh vật tròn vo kia nằm bẹp như một chiếc bánh nhỏ, không nhịn được chọc chọc mấy cái, bật cười:
"Đây là sao vậy?"
Yêu Yêu chẳng buồn để ý đến hắn, lần này không những không cọ cọ ngón tay hắn mà còn quay đầu sang chỗ khác, chẳng thèm nhìn.
Nó đang suy nghĩ xem phải xoay chuyển tình thế trước mắt thế nào.
Dù chỉ là một linh thú, nhưng rõ ràng Dung Thận không xem nó là một cá thể có trí tuệ, chỉ coi như một con thú chưa khai mở linh trí. Không đứng ở cùng một vị thế, thì rất khó kéo gần khoảng cách. Đây là một vấn đề thực sự nan giải.
"Pi pi..." Yêu Yêu thử lên tiếng thăm dò, nhưng cũng như mọi lần, chỉ là tiếng kêu mềm nhũn của một con thú nhỏ.
Dung Thận bế nó từ trên bàn, mang vào nội thất. Yêu Yêu bực bội giơ móng vuốt cọ cọ mặt, chợt liếc thấy chén trà bên cạnh. Linh cơ vừa động, nó không chút do dự đưa móng vuốt nhúng vào nước trà.
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Giọng nói trong trẻo vang lên gần hơn. Dung Thận vừa hay từ nội thất đi ra, trên tay cầm quần áo.
Chưa kịp để Yêu Yêu có cơ hội biểu hiện, hắn đã nhíu mày, xách nó lên, đặt vào lòng rồi chọc nhẹ lên đầu nhỏ, nhìn móng vuốt ướt đẫm của nó mà nghiêm túc dạy dỗ:
"Chén trà dùng để uống nước, không phải để ngươi rửa móng vuốt."
Yêu Yêu đâu phải linh thú thật sự! Nó vội giãy giụa, kêu lên một tiếng, muốn vươn móng vuốt về phía chén trà lần nữa.
"Pi pi!"
Nó muốn dùng cách viết chữ để truyền đạt ý nghĩ, nhưng đáng tiếc, Dung Thận không cho nó cơ hội. Thấy Yêu Yêu dùng hai móng vuốt quơ quào vô ích, hắn thản nhiên xách nó lên, đi thẳng đến linh tuyền.
Linh tuyền nằm ở hậu viện Vô Cực điện, nước suối lành lạnh phủ sương mờ, xung quanh chất đầy những phiến đá đen nhẵn bóng, ẩm ướt.
Dung Thận đặt Yêu Yêu lên một phiến đá, sợ nó không chịu ngoan ngoãn mà nhảy xuống nước, bèn niệm chú phong ấn tạm thời. Phép thuật vừa phát huy tác dụng, Yêu Yêu liền không thể động đậy, chỉ có thể nằm đó, chớp chớp đôi mắt đen lay láy, mê mang vô tội nhìn hắn.
Dung Thận tri kỷ giải thích:
"Giúp ngươi tắm rửa."
Hai mắt Yêu Yêu trợn to, nếu không phải Dung Thận đã niệm thuật khống chế trước, chắc chắn nó đã giơ chân bỏ chạy!
Đùa gì thế! Dù hiện tại nó là linh thú, nhưng hắn, là một nam nhân đường đường chính chính.. sao có thể giúp nó tắm rửa?!
Chưa hết bàng hoàng, Yêu Yêu đã thấy Dung Thận trước mặt mình bắt đầu... cởi áo.
Thân hình nam nhân cao lớn, thon dài, bờ vai rộng rãi, vòng eo gọn gàng, dáng người vô cùng xuất sắc. Yêu Yêu trơ mắt nhìn hắn cởi áo ngoài, rồi chậm rãi cởi tiếp áo trong...
Lý trí bảo nàng phải nhắm mắt lại. Nhưng thực tế thì..nàng đã nhìn trọn vẹn toàn bộ quá trình.
Ào ào…
Dung Thận nhẹ nhàng bước xuống suối ngay trước mặt nó.
Yêu Yêu may mắn vì toàn thân có một lớp lông mềm mại che giấu, nếu không, Dung Thận chắc chắn sẽ nhìn thấy khuôn mặt nó đỏ bừng.
Nàng còn đang ngây người vì cảnh tượng vừa rồi, những đường nét tinh tế từ xương quai xanh, lồng ngực... thì phong ấn bỗng nhiên biến mất.
Yêu Yêu lại bị xách lên.
Phải rồi! Sao nó có thể quên mất chứ?
Trong nguyên tác, Dung Thận có thói quen thuận tiện giúp linh thú của mình tắm rửa mỗi khi hắn tắm. Trước đây, Yêu Yêu không nghĩ mình cũng bị tính vào trường hợp này, giờ mới bừng tỉnh….Dung Thận thật sự muốn giúp mình tắm rửa!
Mới vừa xuyên thư liền cùng nam xứng tắm chung, thật đúng là kích thích.
Yêu Yêu tự nhận da mặt dày, nghĩ chính mình đang trong thú thân, vốn định cắn răng chịu đựng để Dung Thận tắm rửa một lần. Nhưng khi tay hắn dọc theo bụng nó trượt xuống, Yêu Yêu như bị dẫm vào đuôi, liều mạng vùng vẫy muốn bảo vệ vị trí quan trọng.
“Lập tức xong rồi, đừng sợ.” Dung Thận tưởng rằng nó sợ nước, nhẹ giọng dỗ dành, đồng thời giữ chặt trong khuỷu tay, vốc một vốc nước đổ lên đầu nó.
Yêu Yêu ướt nhẹp từ đầu đến chân, hất hất nước trên đầu, mắt mở không nổi.
Nó cảm thấy mình lúc này chẳng khác gì một con mèo không muốn tắm, dù có giương nanh múa vuốt kêu thảm thiết thế nào, chủ nhân cũng thờ ơ. Bi thảm nhất là, Yêu Yêu hiện tại vẫn là một con thú con, tiếng kêu thảm thiết cũng chỉ như đang làm nũng, móng vuốt cào cấu chẳng khác gì đang gãi ngứa, còn cắn người thì đau nhất lại là chính nó.
“Pi pi……” Cảm nhận được những ngón tay xuyên qua lớp lông mềm, Yêu Yêu dụi đầu vào ngực trơn bóng của Dung Thận, cố gắng trốn vào nách hắn.
Dung Thận bị hành động đáng yêu của nó chọc cười, nhéo chân sau nhẹ nhàng kéo nó ra.
Hắn lúc này thể hiện sự kiên nhẫn và tỉ mỉ đến mức khiến Yêu Yêu cảm thấy xấu hổ. Giãy giụa không thành, nó đành để mặc Dung Thận xoa nắn từ đầu đến chân. Đến cuối cùng, hắn lẩm bẩm một câu: “Thì ra là tiểu cô nương.”
Giúp Yêu Yêu tắm rửa một cái, đồng thời xác nhận giới tính.
Yêu Yêu dùng hai móng che mặt, giờ chỉ muốn đâm đầu vào tường.
Linh tuyền bốn phía linh khí sung túc, không chỉ trị thương mà còn hỗ trợ tu luyện.
Dung Thận ưa sạch sẽ, bình thường mỗi lần ngâm mình ít nhất một canh giờ. Hôm nay vì giúp Yêu Yêu tắm rửa mà lăn lộn cả buổi, thấy nó kháng cự quá dữ, hắn đành ôm nó lên bờ trước.
Dù sao cũng đã tắm sạch sẽ, Dung Thận dùng tay vuốt lại bộ lông mềm, ôm nó càng thêm thân mật, cằm cọ cọ đầu nó, trấn an: “Được rồi, không tắm nữa.”
Yêu Yêu bốn chân mềm nhũn, sống không còn gì luyến tiếc. Nhờ phúc của Dung Thận, vì hắn tận tâm tận lực kỳ cọ, nên khi tắm rửa, nó thậm chí chẳng còn tâm trí để ngắm trai đẹp. Dung Thận giữ được sự trong sạch, nhưng nó thì bị hắn sờ soạng khắp lượt.
Khăn tắm mềm mại quấn chặt lấy nó, Yêu Yêu nhanh chóng bị Dung Thận gói thành một cuộn bánh chưng nhỏ.
Nhớ đến lời dặn của Nguyệt Huyền Tử, lần này hắn không đặt nó trên bàn như mọi khi mà ôm thẳng về phòng ngủ.
Đầu thu trời se lạnh, đêm về gió mang theo chút hơi sương.
Dung Thận đóng cửa sổ, ngồi trên sập, nhẹ nhàng đặt tiểu linh thú đang được quấn kín lên đầu gối. Cẩn thận lau khô bộ lông, hắn nâng móng trái của nó lên xem xét vết thương.
Những vết thương này là do Yến phủ để lại, Ảnh Yêu ra tay rất nặng, bị bọn chúng chạm nhẹ cũng có thể rách da. Lúc trước Yêu Yêu quá sốt ruột nên không thấy đau, giờ được ngâm linh tuyền, miệng vết thương đã kết vảy, không đau nhưng lại rất ngứa.
Để ngăn Yêu Yêu liếm cào miệng vết thương, Dung Thận dùng băng gạc băng bó cẩn thận, cuối cùng còn thắt một cái nơ con bướm xinh xắn.
Yêu Yêu nhìn nơ con bướm trên móng vuốt, hơi sững sờ, nghiêng đầu, tự dưng bị Dung Thận chọc trúng điểm yếu. Cảm giác khó chịu khi tắm bị xua đi hơn nửa, nó dùng mũi chạm nhẹ vào cái nơ, tâm trạng tốt hẳn lên, vui vẻ kêu “pi pi” hai tiếng.
Dung Thận xoa đầu nó, sau đó bế lên, chuẩn bị cắt móng tay.
Tiếng “rắc rắc” giòn giã vang lên. Không thể không nói, Dung Thận trong khoản chăm sóc động vật nhỏ còn cẩn thận hơn cả nhiều cô nương. Có lẽ vì chưa từng cắt móng cho linh thú, hắn nhéo bàn chân nhỏ mềm mại của Yêu Yêu, động tác rất chậm, sợ làm đau nó.
Yêu Yêu bắt đầu thấy đói. Đợi một lúc lâu, thấy Dung Thận chậm rãi mới cắt xong một móng, nó kêu rầm rì hai tiếng, rồi cắn vào tay áo hắn, đôi mắt tròn xoe lẳng lặng nhìn.
“Sao vậy?” Dung Thận dừng lại, định vươn tay cào cằm nó, nhưng bị nó cắn ngón tay.
Nói là cắn, nhưng thực chất hàm răng ấu thú còn chưa mọc đủ, cùng lắm là đặt trong miệng liếm hai cái. Dung Thận cực kỳ thông minh, nhanh chóng hiểu ý, nhéo nhéo móng vuốt nhỏ trấn an: “Cắt xong liền dẫn ngươi đi ăn gì đó.”
Dung Thận sơ ý thật rồi. Trở về đã lâu, vậy mà lại quên chuẩn bị đồ ăn cho nó.
Từ nhỏ, Dung Thận đã được Ẩn Nguyệt Đạo Tôn mang theo bên người. Hắn tư chất xuất chúng, lĩnh ngộ cao, từ sớm đã bước vào cảnh giới tích cốc nhiều năm. Bởi vậy, cả Vô Cực Điện rộng lớn như vậy, thế mà chẳng có lấy một chút đồ ăn.
Cũng may trong phòng hắn vẫn còn ít trái cây ngọt do Bạch Lê mang tới. Dung Thận chọn một quả nhỏ, nhét vào móng vuốt của Yêu Yêu, ngồi xổm xuống trước nó, dịu giọng hỏi:
“Ăn cái này có được không?”
Đại đa số linh thú chỉ ăn hoa quả và mật hoa.
Yêu Yêu vốn không để ý nhiều, thực sự là quá đói nên không suy nghĩ gì, há miệng cắn luôn. Nhưng nó lại quên mất rằng mình vẫn còn là một ấu tể nhỏ bé, không thể nào cắn được loại quả cứng giòn này. Chỉ nghe một tiếng "rắc", Yêu Yêu lập tức trợn tròn mắt, nước mắt lưng tròng vì đau.
Thấy vậy, Dung Thận vội vàng lấy quả lại, nhẹ nhàng bẻ ra rồi kiểm tra miệng nó.
“May mà không bị thương.” Hắn thở phào. Không ngờ rằng Thu Mễ thú – một linh thú hiếm có từ thời thượng cổ, khi còn là ấu tể lại mong manh đến vậy, ngay cả một quả nhỏ cũng cắn không nổi.
Hắn chọn một quả mềm hơn, cắt thành từng miếng nhỏ rồi đút cho Yêu Yêu. Nhìn tiểu linh thú nép vào cánh tay hắn, cái miệng nhỏ nhắn gặm từng miếng quả, lúc này Dung Thận mới thực sự hiểu được ý của sư thúc khi nói nó là "bảo vật quý giá".
“Đến ăn quả cũng phải có người đút.” Hắn than thở, chợt nhớ đến tiểu sư muội thô tâm đại ý của mình.
Lê Nhi đến bản thân còn chẳng chăm sóc tốt, càng khỏi nói đến việc nuôi nấng một sinh vật mong manh thế này.
“Ăn no chưa?” Hắn đưa tay sờ bụng Yêu Yêu, sợ nó ăn no quá lại khó tiêu.
Bế vật nhỏ lên, Dung Thận bước vào nội thất. Lúc Yêu Yêu bò từ cánh tay hắn vào lòng, hắn bỗng nghĩ, có nên giao nó cho tiểu sư muội không?
Tắm xong, bộ lông tơ của tiểu linh thú mềm mại xõa tung, mang theo hơi ấm cùng một mùi hương ngọt dịu.
Nó không muốn ngủ một mình trong góc giường, Dung Thận đành ôm nó vào lòng. Nhưng con vật nhỏ lại cứ nhất quyết chui vào trong vạt áo của hắn, cứ cọ qua cọ lại không chịu yên.
Thực ra, Yêu Yêu không phải muốn được ôm ngủ, nó chỉ sợ rằng nếu nằm ngoài, Dung Thận ngủ không yên mà vô tình đè trúng nó.
Giờ nó quá bé, dù có xù lông lên cũng không to hơn bàn tay Dung Thận là bao. Trong sách có nói, tiểu linh thú thường thích chui vào vạt áo chủ nhân, vậy nên Yêu Yêu cũng bắt chước theo.
Nhưng không chỉ có vậy…
Dung Thận có nhiệt độ cơ thể rất ấm áp, còn nó thì đang lạnh.
Từ sau khi được tắm rửa xong, dù đã hong khô lông, Yêu Yêu vẫn cảm thấy lạnh lẽo kỳ lạ. Lúc đầu nó không để tâm lắm, nhưng đến nửa đêm, cái lạnh đã lan khắp người, khiến nó run lên từng cơn. Dù có cọ vào Dung Thận thế nào cũng không thể làm ấm.
“Sao vậy?”
Dung Thận bị đánh thức bởi những cử động run rẩy của tiểu linh thú trong lòng ngực.
Yêu Yêu rất muốn trả lời, nhưng mở miệng chỉ phát ra vài tiếng "pi pi" yếu ớt. Nó cảm thấy không chỉ lạnh, mà cả đầu cũng bắt đầu choáng váng, cơ thể dường như có một luồng khí kỳ lạ đang khuấy đảo bên trong, rút cạn sức lực của nó.
Nhận ra Yêu Yêu nóng ran khác thường, Dung Thận lập tức ngồi dậy, bế nó ra khỏi lòng bàn tay. Càng nhìn, hắn càng thấy không ổn – cơ thể nhỏ bé kia cứ run lên từng đợt, nóng lạnh đan xen.
Cơn buồn ngủ biến mất hoàn toàn.
Hắn thử truyền một chút chân khí vào cơ thể Yêu Yêu, hy vọng giúp nó dễ chịu hơn.
Nhưng ngay khi hắn vừa vận khí, tình trạng của Yêu Yêu lập tức trở nên tệ hơn.
Không biết có phải do chân khí của hắn quá bá đạo hay không, mà ngay khi nó đi vào cơ thể Yêu Yêu, dòng khí trong đó bắt đầu rối loạn, lao xao đấu đá lẫn nhau, như thể muốn bùng nổ thoát ra ngoài.
Cơn đau khiến mắt Yêu Yêu mờ đi. Trong phút chốc mơ hồ, nó dường như thấy giữa chân mày Dung Thận xuất hiện hai vệt chu sa đỏ nhạt.
Ý thức cuối cùng đọng lại chính là hình ảnh Dung Thận khoác áo xuống giường, ôm nó vội vàng chạy ra ngoài.
Bàn Nhược Điện, giữa đêm khuya thanh tĩnh.
Nguyệt Huyền Tử đang ngủ ngon thì bị một trận đập cửa dồn dập đánh thức.
Cơn buồn ngủ còn chưa tan, hắn cáu kỉnh ném gối ra ngoài, giọng đầy bực bội:
“Ai đấy?!”
Tiếng đập cửa ngưng lại chốc lát. Bên ngoài, người đàn ông vốn ngày thường trầm ổn thong dong, lúc này lại mang theo chút lo lắng hiếm thấy.
“Sư bá, xin người cứu nó.”
Dung Thận nhặt về một con Thu Mễ thú đang bệnh, trên đường chạy đến đây, hắn có thể cảm nhận hơi thở của nó ngày càng yếu ớt. Lúc này, chỉ có Nguyệt Huyền Tử mới có thể cứu được nó.
Nhưng trong phòng im lặng hồi lâu vẫn không có động tĩnh. Sợ Yêu Yêu không cầm cự được, Dung Thận siết chặt cánh tay ôm nó, lại gõ cửa lần nữa, giọng lớn hơn:
“Sư bá!”
“Rồi rồi!”
Bên trong vang lên tiếng xột xoạt ngày càng dồn dập. Một lát sau, cửa mở ra, Nguyệt Huyền Tử tóc tai bù xù, ngáp một cái rồi lười biếng bước ra. Nhưng khi nhìn thấy con thú nhỏ trong tay Dung Thận, hắn lập tức nhếch môi châm chọc:
“Lão đạo đã sớm bảo ngươi rồi, Thu Mễ thú rất mong manh, phải chăm sóc cẩn thận.”
Nhưng kết quả thì sao? Vị sư điệt này chăm kiểu gì mà khiến nó thành ra thế này?
Hắn nhận lấy Yêu Yêu, thoáng kiểm tra một chút rồi nhanh chóng bước về phía dược lò.
“Ngươi mà đến trễ chút nữa, ta có khi đã có thêm một nguyên liệu luyện đan rồi.”
“Ngươi đã làm gì nó?”
Dung Thận vừa đi theo sau, vừa nhìn chằm chằm vào con thú trên tay sư bá, thấp giọng giải thích:
“Ta chỉ tắm cho nó, cắt móng tay, rồi cho ăn hai quả nhỏ thôi.”
Nguyệt Huyền Tử hừ một tiếng.
“Tắm ở đâu?”
“Linh tuyền.”
“Xem ra ngươi thật sự không muốn nó sống.”
Đối với linh thú bình thường, những gì Dung Thận làm không có vấn đề gì. Nhưng con linh thú hắn nhặt về lại là một trong những loài thượng cổ hiếm có, vô cùng yếu ớt.
Trước đó, khi nghiên cứu sách cổ, Nguyệt Huyền Tử đã từng nghĩ đến một khả năng—loài Thu Mễ thú hiếm không phải vì số lượng ít, mà bởi vì chúng gần như không thể sống sót qua thời kỳ ấu tể.
Hắn chưa từng thấy con linh thú non nào yếu ớt như thế này. Nhớ lại những điều sách cổ ghi chép, Nguyệt Huyền Tử lẩm bẩm đọc: “Thu Mễ thú trong giai đoạn ấu tể tương đương với trẻ sơ sinh, trong tháng đầu tiên tuyệt đối không được tắm, càng không thể tiếp xúc với nước lạnh, lại càng không được ngâm mình trong linh tuyền chứa linh lực.”
Những linh thú khác khi sinh ra đã có thể hấp thu linh khí để lớn lên, linh khí càng dồi dào thì phát triển càng nhanh. Nhưng Thu Mễ thú thì ngược lại. Dung Thận cứ tưởng mình đang chăm sóc nó tốt, nhưng thực chất lại đang hại nó.
“Ngươi thậm chí còn dám vận chuyển chân khí vào cơ thể nó?”
Nguyệt Huyền Tử nhìn hắn chằm chằm, bực bội trách mắng: “Ngươi có chắc là không muốn tặng nó cho ta luyện đan không? Uổng công sư phụ ngươi lúc nào cũng khen ngươi ổn trọng, cẩn thận.”
Nếu Ẩn Nguyệt đạo tôn biết Dung Thận lỡ tay nuôi chết một con Thu Mễ thú, e là hình phạt dành cho hắn cũng không nhẹ.
Dung Thận biết mình đã sai, im lặng để mặc Nguyệt Huyền Tử dạy bảo.
Yêu Yêu tạm thời đã ổn định, nhưng bên thiên điện, lại có chuyện xảy ra.
Hôn mê suốt một ngày, Yến Hòa Trần vừa tỉnh lại liền muốn rời khỏi giường. Mặc cho ai giữ lại cũng không được, sắc mặt tái nhợt, hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Đưa ta về.”
Hắn phải về Yến phủ. Cha mẹ và muội muội của hắn vẫn còn đang chờ.
Dung Thận không quan tâm lắm đến tình hình bên đó. Sau khi Nguyệt Huyền Tử rời đi, hắn ngồi bên mép giường nhìn chăm chú vào con vật nhỏ đang mê man. Sau trận giáo huấn vừa rồi, hắn đối xử với nó chẳng khác gì búp bê bằng giấy, thậm chí không dám tùy tiện chạm vào.
Bên ngoài, không biết từ khi nào đã trở nên náo nhiệt, Dung Thận lờ mờ nghe thấy có người nói: “Chưởng môn đến rồi!”
Biết nơi này không nên ở lâu, hắn thấy nhiệt độ cơ thể Yêu Yêu đã dần trở lại bình thường, bèn nhẹ nhàng đặt nó vào vạt áo, che chắn cẩn thận rồi định rời đi.
Nhưng mới đi được vài bước, đã có người kéo tay áo hắn lại.
Thập Thất sư đệ của Bàn Nhược điện vui mừng reo lên: “Dung sư huynh, sao huynh lại đến Bàn Nhược điện? Chưởng môn vừa mới bảo Lê Nhi đi tìm huynh đấy.”
Dung Thận khẽ chớp mắt, lặng lẽ siết chặt vạt áo, giọng ôn hòa hỏi lại: “Tìm ta?”
“Đúng vậy!”
Thập Thất không để ý đến động tác nhỏ của hắn, chỉ sốt ruột giục: “Vị Yến tiểu công tử ở thiên điện vừa tỉnh, chưởng môn bảo huynh mau qua đó.”
“Nói cho huynh biết nhé, vị Yến công tử kia cực kỳ cứng đầu, ai khuyên cũng không chịu nghe. Đệ đoán chưởng môn muốn huynh đích thân đưa hắn về Uẩn Linh trấn.”
Dung Thận im lặng bước theo Thập Thất, tâm trí vẫn còn vướng bận chuyện Yêu Yêu bị bệnh. Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
Lúc ấy, khi hắn đến Yến phủ để cứu người, con Thu Mễ thú này vẫn luôn ở bên cạnh Yến Hòa Trần...