Khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, những chiếc đèn lồng dát vàng trong Yến phủ lần lượt thắp sáng, ánh sáng đỏ rực hắt lên tường như có như không tỏa ra mùi máu tanh thoang thoảng trong gió đêm.
Yến phủ vốn là danh gia vọng tộc của Uẩn Linh trấn, tọa lạc ngay đoạn đường phồn hoa nhất trong thành. Ngày thường, nơi đây về đêm vẫn nhộn nhịp tấp nập. Nhưng hôm nay, một kết giới vô hình đã lặng lẽ bao trùm cả tòa phủ viện, khiến những người qua lại trên đường hoàn toàn không hay biết thảm kịch đang diễn ra bên trong.
“104.”
“105.”
Giữa sân viện, trên con đường lát đá phủ đầy nước và máu, thi thể nằm la liệt, tứ tung ngang dọc. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, một bóng đen trườn dài trên mặt đất, chậm rãi cất giọng lẩm nhẩm đếm số. Hắc khí nhàn nhạt quẩn quanh nó, một sợi trong đó trườn lên cổ một phụ nhân đang quỳ trên đất, run rẩy như lá rụng trong gió.
“A, 106.”
Tiếng nói ngừng bặt.
Bốn phía chìm vào tĩnh lặng.
Ngay sau đó, một âm thanh rất nhỏ vang lên—răng rắc. Cổ phụ nhân vặn vẹo theo góc độ quái dị, thân thể mềm nhũn đổ xuống đất.
Trời tối mịt, huyết nguyệt treo cao, dòng máu đỏ tươi len lỏi qua kẽ đá sỏi, chảy xuôi như một dòng suối quỷ dị.
Đây chính là cảnh tượng đầu tiên mà Yêu Yêu trông thấy sau khi xuyên vào quyển sách này.
Dưới ánh trăng, bóng đen đứng yên tại chỗ rất lâu không nhúc nhích, như thể đang tìm kiếm điều gì đó. Bỗng dưng, một đôi mắt đỏ sậm chợt mở ra trong màn sương đen dày đặc, lạnh lẽo mà đáng sợ.
Yêu Yêu núp trong động nhỏ bên hòn giả sơn, cả người run cầm cập.
“Không đúng, còn thiếu một cái.”
Bóng đen cất giọng.
Yêu Yêu bị dọa đến suýt hét lên, may mắn thay, người phía sau đã kịp thời che miệng nàng lại.
Cảnh tượng trước mắt, chính là khúc dạo đầu tàn khốc của tiểu thuyết 《Vấn Đạo》.
Ai có thể ngờ rằng, chỉ vì một bình luận phẫn nộ dưới bài đăng về bộ truyện, mà nàng lại xuyên thẳng vào đây?
Đáng sợ hơn, nàng không xuyên thành nhân vật trong sách, mà lại biến thành một con linh sủng lông xù xù!
Một con linh thú không thể nói chuyện, không thể hóa hình, chỉ là một ấu tể tròn vo nhỏ bé, ngoài đẹp ra thì chẳng có chút tác dụng gì!
Mà lúc này, người đang ôm nàng, trốn trong hốc đá nhỏ của núi giả, lại chính là nam chính của truyện Yến Hòa Trần.
《Vấn Đạo》 là một bộ tu tiên kỳ ảo dài lê thê, muốn đọc xong phải bỏ ra không ít thời gian. Yêu Yêu mới chỉ đọc được 100 chương, chưa tới 10% nội dung, đã bị tình tiết ác mộng này dọa ngất.
Điều duy nhất khiến nàng may mắn lúc này là ngay khi vừa xuyên đến, nàng đã gặp được Yến Hòa Trần.
Dù hiện tại hắn chỉ là một thiếu niên nhu nhược, trên người không có nửa phần tu vi, nhưng Yêu Yêu vẫn nhớ rõ cốt truyện: chỉ cần bám theo hắn, nàng sẽ không gặp nguy hiểm.
Khúc dạo đầu của truyện từng viết rằng:
Yến gia bị Ảnh Yêu đồ sát toàn bộ. Yến Hòa Trần suýt chết, nhưng nhờ có đệ tử Phiêu Miểu Cửu Nguyệt Tông Dung Thận ra tay cứu giúp.
Dung Thận, nam xứng của truyện, nhưng suất diễn không hề thua kém nam chính.
Trong giai đoạn đầu, hắn vẫn luôn nghiền áp Yến Hòa Trần, phong tư vô song, thanh quý tuấn mỹ, tựa như trích tiên hạ phàm. Dù là khí chất hay thực lực, hắn đều khiến người ta mê mẩn.
Mà trong số các nhân vật của truyện, Yêu Yêu yêu thích nhất chính là Dung Thận.
Và cũng chính vì hắn…
Nàng mới có thể xuyên thư!
Tiếp tục trốn thêm một lát nữa thôi, Dung Thận sẽ đến cứu bọn họ.
Nghĩ đến đây, Yêu Yêu bỗng an tâm hơn rất nhiều. Nàng cẩn thận áp sát vào khe hở của vách đá, định liếc ra ngoài xem Ảnh Yêu đang làm gì. Nhưng ngay khi vừa ló đầu ra, nàng lập tức đối diện với một đôi mắt đỏ sậm, sâu thẳm và lạnh lẽo như vực sâu.
Ảnh Yêu phát hiện bọn họ!
"Pi!"
Yêu Yêu không thể nói chuyện như con người, chỉ có thể bật ra một tiếng kêu nho nhỏ đầy hoảng loạn. Bộ lông mềm mượt trên người nàng lập tức dựng đứng cả lên.
Tiếng kinh hô của nàng nhanh chóng bị tiếng cười the thé của Ảnh Yêu lấn át. Những sợi hắc khí chớp mắt hóa thành những lưỡi dao sắc bén, phóng thẳng vào hốc núi giả, kéo mạnh Yến Hòa Trần ra ngoài.
"Nói cho bổn quân biết, Phệ Hồn Châu ở đâu?"
Giọng Ảnh Yêu lạnh buốt, bén nhọn, hắc khí tràn ra bao trùm lấy Yến Hòa Trần, nâng bổng hắn lên giữa không trung.
Yêu Yêu lúc nãy vẫn luôn trốn trong tay áo Yến Hòa Trần, bị giật mạnh một cái liền rơi thẳng xuống đất. May mắn thay, thân thể nàng nhỏ bé, lông dày mềm mại, lăn hai vòng cũng không thấy đau. Nàng vội vã bò dậy, mắt mở to nhìn quanh.
Trong nguyên tác, cảnh Yến Hòa Trần bị tra tấn không được miêu tả chi tiết, chỉ nhắc đến việc hắn gần như không chống đỡ nổi. Ngay lúc đó, ánh kim quang từ trên trời giáng xuống, kết giới Ảnh Yêu bị xé rách một đường, bạch y công tử ngự kiếm mà đến.
Nhưng bây giờ...
Yêu Yêu ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy kết giới màu phấn nhạt vẫn bao trùm Yến phủ, không hề có dấu hiệu bị phá vỡ.
Dung Thận, mau tới đi!
Nếu ngươi không đến, nam chính sẽ chết trong tay Ảnh Yêu mất!
Ảnh Yêu trời sinh tàn bạo, Yến Hòa Trần trong tay nó chẳng khác gì một con rối rách nát. Hắn bị nhấc bổng lên cao, rồi lại bị quăng mạnh xuống đất không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng, sau một cú rơi mạnh, hắn bị ném đến ngay cạnh Yêu Yêu. Một ngụm máu tươi trào ra từ khóe môi, khuôn mặt trắng bệch đến mức đáng sợ, nhưng hắn vẫn cắn chặt môi, không thốt ra một lời nào. Đối diện với Ảnh Yêu, hắn chỉ lạnh nhạt nói:
"Nếu ta hôm nay không chết, sau này nhất định bắt ngươi nợ máu trả bằng máu."
Ảnh Yêu nghe vậy liền giận dữ, đồng thời cũng phát hiện ra sự tồn tại của Yêu Yêu.
Một sợi hắc khí tách ra, quấn chặt lấy nàng, siết chặt đến mức cả bốn chân đều bị nhấc bổng khỏi mặt đất.
Yêu Yêu giãy giụa kịch liệt, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Nàng và Yến Hòa Trần cùng bị treo lơ lửng giữa không trung, ngay khi nàng nghĩ rằng mình sắp bị ném xuống đất mà chết, trên cao đột nhiên vang lên tiếng gió rít gào.
Kết giới phấn nhạt rạn nứt một đường, ánh kim quang bùng nổ.
Trong tầm mắt Yêu Yêu, vài thanh trường kiếm lấp lánh lao thẳng về phía Ảnh Yêu.
… Cuối cùng cũng có người đến cứu bọn họ!
Ảnh Yêu gầm lên giận dữ, tiếng thét vang vọng khắp trời đêm.
Hắc khí quanh người nó bỗng dưng bành trướng. Rõ ràng thực lực của nó cao hơn đám đệ tử Phiêu Miểu Tông, nhưng sau vài lượt giao đấu, nó lại không muốn dây dưa với tiên môn thêm nữa.
"Một ngày nào đó, bổn quân nhất định giết sạch đám tu tiên giả giả dối các ngươi..."
Lời nói mang theo oán hận quanh quẩn trong không trung, rồi dần dần tan biến.
Ngay sau đó, sợi hắc khí đang trói chặt Yêu Yêu bỗng nhiên biến mất.
Mất đi điểm tựa, Yêu Yêu không kịp phản ứng, lập tức rơi thẳng xuống từ trên cao.
Yêu Yêu cứ ngỡ mình sẽ bỏ mạng tại đây.
Nhưng không ngờ, khi còn chưa kịp rơi xuống đất, nàng lại bị một thứ gì đó vững vàng đỡ lấy.
Nàng ngập ngừng mở mắt, liền chạm phải một đôi mắt đào hoa dịu dàng, trong veo như hồ nước mùa thu. Đôi con ngươi xinh đẹp ấy ẩn chứa ý cười, phản chiếu bóng dáng nhỏ bé của nàng.
Người đỡ lấy Yêu Yêu là một nam nhân vô cùng tuấn mỹ.
Hàng mi dài thanh tú, mái tóc đen như mực buông xuống đôi vai rộng, làn da trắng tựa sứ dưới ánh trăng lại càng thêm lạnh lẽo, nổi bật giữa ngũ quan tinh xảo quá mức hoàn mỹ, đẹp đến mức không giống phàm nhân.
Yêu Yêu nhỏ bé, sau trận kinh hoảng, bộ lông xù lên trông càng thêm mềm mại, xõa tung như một quả cầu lông ấm áp. Nàng được nam nhân nâng trong lòng bàn tay, những ngón tay thon dài, dịu dàng mà vững chãi, mang đến một cảm giác an toàn khó tả.
"Đừng đuổi theo."
Giọng nam nhân lạnh nhạt, nhẹ nhàng mà vững vàng, gọi những đồng môn đang định truy kích.
"Ảnh Yêu giỏi nhất là ẩn nấp, tiếp tục truy đuổi chỉ khiến chúng ta rơi vào thế bất lợi."
Nghe vậy, mấy người kia lập tức dừng bước.
Một người trong số đó nhìn thấy thứ nhỏ bé trong tay hắn, tò mò tiến lên hỏi:
"Đây là gì vậy?"
Nam nhân khẽ cong môi, dùng ngón tay thon dài chạm nhẹ vào giữa trán Yêu Yêu, thong thả đáp:
"Đại khái là… một con Thu Mễ thú."
Thu Mễ thú, trong 《Vấn Đạo》 là một trong những linh thú hiếm có từ thời thượng cổ.
Loài linh thú này có tính tình ôn hòa nhưng sở hữu linh lực hùng hậu, đến một cảnh giới nhất định thậm chí có thể hóa thành hình người. Tương truyền nội đan của chúng có thể tẩy tủy hoán cốt, thúc đẩy tu vi, máu thịt bách độc bất xâm, là linh dược hiếm có trên thế gian.
Trùng hợp thay, trong nguyên tác, bên cạnh Dung Thận cũng có một con Thu Mễ thú, thậm chí còn được thu nhận làm linh sủng, luôn ở bên hắn như hình với bóng.
Ảnh Yêu vừa rời đi, kết giới cũng tan biến, để lộ bầu trời đêm vốn có.
Tinh tú giăng khắp trời, trăng tròn lơ lửng trên cao, ánh sáng dịu nhẹ trải dài xuống mặt đất.
Huyết nguyệt đã tan đi.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, Yêu Yêu rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ diện mạo của nam nhân trước mắt.
Ở giữa hàng lông mày thon dài, một nốt chu sa đỏ thắm nổi bật như một dấu ấn trời sinh.
Nàng trừng to hai mắt, kích động hô lên trong lòng:
【Dung Thận! Dung Vân Cảnh!】
Trong nguyên tác, miêu tả về dung mạo của Dung Thận không nhiều, nhưng tác giả đã đặc biệt nhấn mạnh nốt chu sa đỏ tựa máu giữa chân mày hắn. Chỉ bằng vài nét bút đơn giản, đã khắc họa lên một vẻ đẹp vừa yêu dị, vừa lạnh lùng quạnh quẽ, khiến Yêu Yêu đọc mà tâm ngứa ngáy khó chịu.
Nàng đã từng nghĩ Dung Thận chắc chắn rất đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến mức này.
Thật sự giống như phần dạo đầu của cuốn sách từng viết"Nam xứng vừa xuất hiện liền đoạt sạch phong thái của nam chính."
"Dung sư huynh, mau đến xem!"
Một đệ tử Phiêu Miểu Tông nâng Yến Hòa Trần dậy, phát hiện hơi thở của hắn yếu ớt đến cực hạn, dường như đã sắp không cầm cự nổi nữa.
Dung Thận khẽ cúi người, nhẹ nhàng đặt Yêu Yêu xuống đất, sau đó bước nhanh về phía Yến Hòa Trần.
Yêu Yêu vội vàng đuổi theo, đôi chân ngắn nhỏ không ngừng vùng vẫy lao tới trước mặt hắn. Vừa mới gặp lại, nàng thực sự không muốn tách rời.
Dù sao… đây chính là Dung Thận mà nàng thích.
Một người sống động, biết cử động, có giọng nói ôn nhu dịu dàng, giống hệt như trong sách đã miêu tả, ôn nhã vô song, khiêm khiêm quân tử.
“Cho hắn uống trước hai viên Tụ Hồn Đan.”
Thoáng nhìn tiểu cầu lông mềm mại bên chân, Dung Thận không để tâm lắm, chỉ nhẹ giọng dặn dò rồi ngồi xổm xuống cạnh Yến Hòa Trần, vươn tay bắt mạch.
“Cần lập tức đưa hắn về tông môn.”
Mấy đệ tử lập tức làm theo, nhanh chóng đỡ Yến Hòa Trần rời đi, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Yêu Yêu.
Thấy thế, Yêu Yêu vội vã cắn lấy tay áo Dung Thận, rồi men theo cánh tay hắn trèo lên, lăn tròn vào lòng ngực hắn, phát ra hai tiếng pi pi mềm mại.
【Tiểu bạch hoa, mang ta theo với!】
Nàng không thể nói ra lời, chỉ có thể kêu nho nhỏ, cố gắng thể hiện ý muốn của mình.
Theo nguyên tác, Dung Thận lẽ ra sẽ mang Thu Mễ thú về Phiêu Miểu Cửu Nguyệt Tông.
Lúc này, hắn cúi xuống nhìn sinh vật nhỏ bé trong lòng mình, nghe không hiểu tiếng kêu pi pi của nó, chỉ có thể thử suy đoán:
“Ngươi muốn đi theo ta?”
Yêu Yêu lập tức gật đầu, bám lấy cổ áo hắn, muốn chui sâu hơn vào lòng hắn.
Nhưng Dung Thận hoàn toàn không biết nàng thích hắn đến mức nào.
Hắn không biết, vì hắn, nàng đã trả giá những gì.
Nàng xuyên vào thế giới này… chỉ vì một bài bình luận dài 800 chữ viết trong khu đánh giá của 《Vấn Đạo》.
Bài bình luận ấy, là nàng viết cho Dung Thận.
Nó tràn đầy oán trách tác giả, chất vấn vì sao lại nhẫn tâm biến một nhân vật tốt như vậy thành kẻ điên cuồng, hắc hóa đến mức không còn đường lui?!
Nàng mới đọc được 10% cuốn sách, chưa kịp chứng kiến cảnh Dung Thận suy sụp, cũng chưa tận mắt thấy hắn hắc hóa.
Nhưng ở phần bình luận, người đọc đã bàn tán rầm rộ.
Có người nói, Dung Thận vì yêu tiểu sư muội mà không được đáp lại, cuối cùng đã giết nàng, thậm chí còn moi tim nàng ra.
Có người nói, hắn hắc hóa đến mức tàn nhẫn vô tình, vì cầu tu vi mà nuốt chửng cả linh thú của chính mình, cuối cùng bị sư phụ phế bỏ tu vi, nhốt vào Khốn Ma Uyên.
Cũng có người nói, tác giả quá tàn nhẫn, vì muốn lót đường cho nam chính mà cố tình gán cho hắn Ma Thần huyết mạch, biến hắn từ một tiểu bạch hoa thanh thuần thành một đại ma đầu giết người không chớp mắt.
Nhưng trong 100 chương đầu mà Yêu Yêu đọc được, Dung Thận vẫn là một người dịu dàng, ôn nhu, không hề có dấu hiệu tan vỡ.
Vậy rốt cuộc… là người đọc suy đoán quá mức, hay là hắn thực sự đã thay đổi?
Yêu Yêu không muốn tin những bình luận kia, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng chúng đã kích động nàng.
Lúc đó, không kìm được phẫn nộ, nàng viết ngay một bài bình luận dài 800 chữ, tranh luận với những người đọc khác, thậm chí còn đe dọa tác giả:
“Nếu về sau Dung Thận thực sự hắc hóa, tôi sẽ bỏ truyện, spam bình luận khắp nơi, từ nay không bao giờ đọc nữa!”
Nhưng ngay khoảnh khắc nhấn nút gửi đi, bình luận của nàng bị lỗi, lặp lại đúng 100 lần, khiến cả trang bình luận biến thành một mảnh hỗn loạn.
Sau đó…
Nàng bị kéo vào thế giới này.
Trước khi mất đi ý thức, nàng mơ hồ nghe thấy một giọng nói tràn đầy phẫn nộ gầm lên:
"Nếu ngươi thương hắn đến vậy… thì tự mình đến cứu hắn đi!"
...
Chỉ là… ngươi dám không?
… Cho nên, Dung Thận về sau thật sự sẽ tan vỡ sao?
Yêu Yêu khẽ đung đưa thân mình, nhìn nam tử trước mắt, một đóa tiểu bạch hoa sạch sẽ, ôn nhu, không nhiễm chút tạp chất.
Nàng vẫn không muốn tin rằng một người như vậy sẽ hắc hóa.
Nhưng Dung Thận, kẻ đang được gọi là tiểu bạch hoa, lại hoàn toàn không biết nàng đang nghĩ gì.
Hắn nhẹ nhàng kéo sinh vật nhỏ bé vừa chui vào cổ áo mình ra, giữ nó trong lòng bàn tay, lẳng lặng quan sát vài nhịp. Hàng mi dài hơi rũ xuống, như thể đang cân nhắc điều gì.
Thu Mễ thú không phải linh thú tầm thường. Nếu không phải cường giả sở hữu, thì nơi nào có nó, nơi đó tất sinh tranh đoạt.
Yêu Yêu mơ hồ đoán được suy nghĩ của hắn.
Sợ rằng hắn sẽ không mang mình đi, nàng lập tức bám lấy ngón tay hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, cố ý tỏ vẻ yếu ớt vô tội.
Theo nguyên tác, Dung Thận là người hiền lành, luôn đối xử dịu dàng với sinh linh nhỏ yếu. Đặc biệt, hắn rất thích cứu giúp linh thú, tâm địa mềm mỏng vô cùng.
Quả nhiên, hắn hơi dao động.
Nhìn sinh vật nhỏ ngoan ngoãn trong tay, lòng hắn không khỏi mềm xuống.
Đầu ngón tay như ngọc nhẹ lướt qua lớp lông mềm mại của nàng, hắn thở dài một tiếng, giọng nói ôn nhu nhưng lại ẩn chứa vài phần thâm ý:
“Vậy thì mang ngươi theo cùng đi.”
Dù sao… tiểu sư muội của hắn, chắc chắn sẽ rất thích một linh thú đáng yêu như vậy.