"Đại... đại tạo hóa?”

Lý Dương nghe vậy, sắc mặt không khỏi đờ đẫn, mặc dù không

hiểu rõ ý nghĩa là gì, nhưng từ trực giác, hắn không cảm thấy đây

là một chuyện tốt.

Tô Viễn quá thần bí, thật sự quá thần bí, thần bí đến mức bọn họ

không biết chút gì vê thân phận của hắn.

Người thường làm sao có thể đối kháng với lệ quỷ?

Nếu thực sự có thể, bọn họ đã không bị vây chết ở chỗ này.

Nhưng Tô Viễn lại làm được, một con lệ quỷ đáng sợ chiếm giữ

trên cầu thang đã bị hắn giải quyết không lâu trước đây, thậm chí

còn ở ngay trước mặt họ.

Trên người hắn như được phủ một tâng màn sương huyền bí, khó

mà nhìn thấu, càng không thể hiểu rõ.

Nhưng một tôn tại đáng sợ và thân bí như vậy, đột nhiên nói

muốn cho mình một tràng "đại tạo hóa, ai sẽ tin?

Giống như trên đường, bạn nhìn thấy một người lạ có thể tiện tay

đấm xuyên tường, sau đó mỉm cười nói với bạn hãy lại gân để

xem "đại bảo bối" của họ...

Bạn có đi không?

Đáp án chắc chắn là không! Đổi lại là tình huống khác, Lý Dương

cũng tuyệt đối sẽ không làm thế, thậm chí sẽ ngay lập tức rời xa

người đó.

Nhưng tình huống bây giờ lại không cho phép hắn từ chối.

Vì giờ khắc này, tất cả đêu phụ thuộc vào Tô Viễn, hắn căn bản

không có cơ hội từ chối.

Nếu Tô Viễn không mang hắn ra khỏi đây, hắn sẽ bị vây chết cả

đời ở nơi này.

Mà điều này không phải điều Lý Dương mong muốn.

Tình thế ép buộc, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!

Lý Dương hiểu rõ đạo lý này, hiện tại không chỉ có hắn, còn có

những người khác đều đặt hy vọng vào Tô Viễn.

Nếu làm mất lòng đối phương, khiến Tô Viễn thẹn quá hóa giận

và không giúp đỡ nữa, hậu quả sẽ vô cùng tôi tệ.

Cái giá đó, Lý Dương không chịu đựng nổi.

Vì vậy hắn không còn lựa chọn nào khác.

Mặc dù sợ hãi, nhưng không còn cách nào.

Chỉ có thể chọn tin tưởng, dù có bước vào căn phòng và có thể

chết, cũng phải chấp nhận.

Giờ phút này, hắn cẩn thận phóng ra từng bước, chậm rãi tiến

vào trong phòng.

Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối của thi thể, xung quanh

lại càng tỏa ra một bâu không khí quỷ dị không thể diễn tả.

"Đi đến chỗ này của ta."

Tô Viễn nói.

Lý Dương gật đầu nhẹ, cảm giác dường như thật sự không có

nguy hiểm, vì thế hắn buông lỏng một chút, nhanh chóng bước

nhanh vào phòng khách.

"Thấy bóng người ngoài cửa sổ kia không?”

Tô Viễn chỉ tay vê phía người đang đặt hai tay trên tấm kính pha

lê.

"Thấy." Ngay lập tức, Lý Dương cảm thấy yết hầu giật giật, nói

chuyện cũng khó khăn.

Tô Viễn bình thản nói:

"Đây chính là bảo bối mà ta đưa cho ngươi.'

Lý Dương nghe xong thì chỉ biết trâm mặc.

Nói thật, loại bảo bối này hắn thà rằng không cần!

Còn chưa kịp nghĩ ra cách từ chối uyển chuyển, đã nghe Tô Viễn

nói:

"Quỷ bây giờ ở ngoài cửa sổ, ngươi đứng ở đây nhìn nó, chờ ta ra

khỏi phòng, ngươi liền lập tức quay người chạy đi, việc này không

khó, đúng không?” Mặc dù không rõ Tô Viễn có ý đồ gì, nhưng

hiện tại, mũi tên đã lên dây, không thể không bắn.

Nhìn thân hình kinh khủng ngoài cửa sổ, Lý Dương nuốt nước

miếng một cái, nói:

"Thật... tốt, ta hiểu rồi."

"Rất tốt."

Tô Viễn nói xong rồi quay người rời đi, hành động của hắn rất

nhanh, vẻn vẹn vài giây sau đã ra khỏi gian phòng.

Không có gì bất ngờ, quỷ vẫn đứng ngăn ngoài cửa sổ, không cản

trở Tô Viễn rời đi.

Hai người, quỷ chỉ có thể chọn một người.

"Có thể, chạy ra đây đi." Sau khi chạy ra ngoài, Tô Viễn đứng bên

ngoài cửa nói.

Ngay khi câu nói rơi xuống, Lý Dương lập tức quay người chạy ra

cửa, trong lòng đã tràn đầy sợ hãi, lo bị quỷ nhắm đến.

Nhưng hắn có nhanh đến mấy, quỷ trong phòng còn nhanh hơn.

Một bóng đen chợt lóe lên trong phòng, không khí yên tĩnh xung

quanh bỗng thổi lên một luông gió lạnh.

"Âm!"

Cánh cửa lớn chỉ cách Lý Dương vài mét đột ngột đóng lại.

Lúc này.

Bước chân của hắn cứng đờ, cả người sững sờ đứng tại chỗ, mắt

gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa lớn, trong lòng hy vọng Tô

Viễn nhanh chóng ra tay, tiêu diệt lệ quỷ, sau đó mở cánh cửa

này ra.

Chỉ khi cửa mở, hắn mới có thể sống sót rời khỏi nơi này.

Bằng không, hắn có thể bị quỷ nhắm đến và vây chết ở đây.

Bên ngoài cửa, Tô Viễn lạnh lùng nhìn thi thể đang chắn cánh cửa

phòng.

Đó là thi thể của một nam tử ngoại quốc đã chết từ rất lâu,

nhưng vì thi thể đã quá hư thối nên không thể phân biệt rõ diện

mạo, chỉ có thể đoán là một nam nhân.

Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ này trước đây là một người ngự

quỷ ngoại quốc, có lẽ chính là thành viên của đội ngự quỷ bị tiêu

diệt tại Quỷ Họa.

Đáng tiếc tên này vận khí không tốt, chết ở đây.

Nhìn thi thể này, Tô Viễn không do dự, ngay sau đó, Sở Nhân Mỹ

trực tiếp tiến lên, vươn tay một tay nắm lấy thi thể này.

Ngay lập tức, linh dị áp chế bắt đầu.

Sở Nhân Mỹ không bị nhốt trong phòng, thiếu đi sự hỗ trợ từ

Chặn Cửa Quỷ, dì Mỹ không phải đối thủ của quỷ này, trong

khoảnh khắc đã áp chế được nó.

Lúc này, thi thể đang đè sau cánh cửa mất đi khả năng quỷ dị,

thân thể hư thối bắt đầu tan rã.

Tuy nhiên, Tô Viễn lại cảm giác được lệ quỷ vẫn chưa bị tiêu diệt.

Quỷ đã lựa chọn từ bỏ thi thể này.

'Két

Lúc này, cánh cửa bị đóng chặt được Tô Viễn mở ra.

Lý Dương nhìn thấy cửa vừa mở ra, lúc này thở hổn hển rồi vội

vàng lao ra.

Nhìn thấy Lý Dương, Tô Viễn tiện tay ném thi thể tàn chi sang

một bên:

"Cảm giác thế nào? Cảm giác trở thành người ngự quỷ?"

"Người ngự quỷ?" Lý Dương nghi hoặc nhìn Tô Viễn, sắc mặt của

hắn lúc này tái nhợt dị thường, vẻ tiêu tụy trên mặt đã lộ ra

những dấu hiệu của thi ban, giống như đã gặp phải một loại lây

nhiễm nào đó.

Thấy khuôn mặt của hắn, Dương Hỉ không nhịn được phát ra

tiếng kinh hô:

"Lý Dương, mặt của ngươi làm sao thế?"

"Mặt của ta?”

Lý Dương nghi ngờ đưa tay sờ mặt mình, giờ phút này hắn chỉ

cảm thấy toàn thân có điều gì đó không ổn, toàn thân không

thoải mái.

"Ta... ta sao lại thế này?" "Không cần quá ngạc nhiên, ngươi đã

trở thành người ngự quỷ, giống như ta.

Vừa rồi con quỷ kia thật ra là một loại lệ quỷ nhập vào thân

người, mang tính nguyền rủa, không có thực thể.

Ta áp chế con quỷ đó, dẫn đến thi thể này mất đi linh dị lực để

duy trì, tan rã hoàn toàn, không còn khả năng hành động, nên

quỷ lựa chọn ngươi làm mục tiêu nhập vào.'

Nghe Tô Viễn giải thích, Lý Dương lập tức hiểu ra.

Hắn đại khái đã hợp lại làm một với quỷ, trở thành tồn tại giống

như Tô Viễn.

Điêu này cũng có nghĩa là từ nay hắn có khả năng đối kháng với

lệ quỷ! Không còn phải chờ chết mỗi khi gặp quỷ nữa.

Nghĩ tới đây, trên mặt hắn hiện ra một chút thần sắc hưng phấn.

Ngay cả Dương HỈ bên cạnh, trong mắt cũng tràn đầy sự ao ước.

Đợi đến khi Lý Dương cao hứng được một lúc, Tô Viễn chậm rãi

nói:

"Điều khiển lệ quỷ đồng thời, ngươi cũng có khả năng đối kháng

với lệ quỷ.

Nhưng tương ứng, tuổi thọ của ngươi cũng bị rút ngắn rất nhiều.

Nếu không sử dụng linh dị năng lực, ta đoán chừng ngươi chỉ có

thể sống thêm khoảng nửa năm nữa.

Sau khi ra ngoài, cố mà trân quý khoảng thời gian còn lại ít ỏi

này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play